Nuôi dưỡng tâm hồn - khơi nguồn tri thức

Góp Ý

Trích đọc: Những nàng công chúa Portobello - Kỳ 3: Tôi và Robert Redford
Cập nhật ngày: 10/04/2008

 

Tôi hẹn gặp Simon ở ga xe điện ngầm đường Kensington vì anh ấy bảo chỗ đấy gần chuồng ngựa. Tôi thật sự mong ngóng – cả buổi chiều chỉ có hai đứa tôi với nhau – một cơ hội quá tuyệt vời để tìm hiểu nhau. Lại còn không tốn tiền nữa chứ.

Tôi đến nhà ga Kensington, chạy qua Prêt à Manger và mấy cửa hàng ở lối vào nhà ga, rồi chạy ra đường – và tim tôi chùng xuống. Simon đang chờ tôi ở đó cùng với hai cô gái cao, thon thả, tóc vàng. Họ cũng khoảng bằng tuổi tôi, hoặc hơn một hai tuổi là cùng, và cả hai đang uể oải dựa vào tay vịn bên ngoài nhà ga, đang nhăn mặt trề môi kiểu ‘Chán như con gián’ như người mẫu của tờ thời trang Vogue. Trông họ có vẻ là những tay cưỡi ngựa kinh nghiệm, tóc buộc gọn đằng sau, quần chẽn và bốt cưỡi ngựa. Cả hai đang nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh.

Tôi đang mặc Levis, giày thể thao Nike, áo phông rất đẹp và cá tính. Ở trước áo có hình một cô nàng hợp thời có đôi mắt phiêu diêu. Ở đằng sau thì là dòng chữ “Sự căng thẳng không ai kìm giữ nổi.”

“Đây là Tanya, em gái anh,” Simon giới thiệu. “Và đây là bạn của nó, Cressida.”

Tanya mỉm cười nhưng Cressida thì tỏ cái vẻ õng ẹo cảnh vẻ như nàng Posh Spice và khinh khỉnh nhìn áo phông của tôi.

“Cậu là Nesta đấy à?” nó đãi giọng điệu chảy nước phát rủn cả người.

“Ừ, Nesta duy nhất,” tôi nhe răng cười. “Chào cậu.”

Tanya khá dễ thương, khuôn mặt thân thiện cũng như Simon vậy. Nhưng Cressida thì ngược lại, trông như vừa dẫm phải phân chó không bằng. Thật là đáng xấu hổ, nếu không thì trông nó cũng xinh lắm chứ.

Khi đi về phía công viên tôi cảm thấy tâm trạng thật nhẹ nhàng thơ thới. Hôm nay là một ngày mùa xuân dễ chịu, thủy tiên vàng và tulip nở tưng bừng. Và tôi đang ở bên cạnh Simon.

Cressida và Tanya đi đằng sau bọn tôi và đang nói chuyện điện thoại, và cá là Cressida đang dõi theo nhất cử nhất động của tôi. Khi Simon nắm lấy tay tôi, nó tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

“Em bảo em đã từng cưỡi ngựa rồi đúng không?” Simon hỏi.

“Vâng, em đã nói thế, nhưng thành thật mà nói thì chưa, em chưa cưỡi ngựa bao giờ cả. Em nghĩ em xoay sở được. Không khó đâu anh nhỉ. Chỉ cần lên ngựa, kiểm tra gương, số và lên đường.”

Simon phá lên cười. “Không vấn đề gì, anh sẽ chỉ em. Mà em nói cũng không sai sự thật là mấy. Hôm nay mình sẽ đi một đoạn ngắn trên đường từ chuồng ngựa đến công viên.”

“Đi ra đường ấy á!” tôi không tin vào tai mình. “Nhưng còn xe thì sao?”

“Đừng lo, ngựa ở đây được huấn luyện quen với ô tô, và ở khu này thì phần lớn các tay lái xe đều đi khá chậm. Bọn anh sẽ tìm cho em một con ngựa tốt, sẽ không làm em vất vả lắm đâu.”

“Ồ, OK. Hay đấy,” tôi nói. Nhưng tôi bắt đầu lo lắng.

“Cậu chưa từng bao giờ cưỡi ngựa trong đời ấy hả?” Cressida giờ đang bĩu môi chế nhạo đi bên cạnh bọn tôi.

Tôi chỉ muốn nói ‘Mày biến đi,’ nhưng tôi mím môi và lắc đầu thay cho lời trả lời. Tôi đã từng gặp những đứa kiểu như nó và thường chẳng thèm mất thời gian dây vào mà làm gì, nhưng nó là bạn của Simon và tôi không muốn làm anh ấy khó xử.

Chuồng ngựa nằm giấu mình trong một khu trại đường vào rải sỏi. Ở một góc khu trại là một dãy chuồng nhỏ có những con ngựa thò đầu ra khỏi mỗi ngăn.

“Tìm ra chỗ như thế này hay quá nhỉ,” tôi nói. “Em chưa bao giờ biết ở London này cũng có thể cưỡi ngựa được đấy. Em nghĩ phải đến Devon hay Cornwall cơ.”

“Ừ. Hay nhỉ,” Tanya nói. “Bọn tớ đã đến đây từ hồi còn bé, nhưng rất nhiều người không biết chỗ này.”

“Người ta cưỡi ngựa ở Hyde Park phải đến ba trăm năm nay rồi nên cũng không phải mới nữa đâu,” Simon nói.

“Wow, ba trăm năm cơ à. Ấn tượng thật.”

Cressida lại tỏ vẻ khinh khỉnh lần thứ n trong ngày. “Em thì thích cưỡi ngựa ở Richmond hơn,” nó nói. “Anh họ em có chuồng ngựa ở đó và đó là nơi mà những tay nài ngựa thực thụ vẫn đến. Ai cũng biết chỗ đấy chẳng thua gì đây, lại còn có vẻ thôn dã hơn.”

Tôi muốn nói vào mặt nó là, ‘Thế sao không biến đến đấy luôn đi?’ Nhưng một lần nữa tôi vẫn giữ mồm được.

Một phụ nữ đi ra khỏi một nơi trông như văn phòng và vẫy tay chào bọn tôi.

“Cô tóc vàng này chính là người mà anh đã nói với em, cô Creighton đấy,” Simon nói và vẫy tay đáp lại. “Cô ấy sẽ chọn cho em một con ngựa tốt. Anh tới nói chuyện với cô ấy một chút. Tanya, đi giúp anh thắng yên ngựa nào.”

Hai anh em họ rời đi, bỏ tôi lại một mình với Cứt mèo.

“Cậu không định đi thay đồ à?” nó hỏi.

“Không. Mọi người thường thích tớ như bản thân tớ thế này,” tôi cười.

“Nhưng không định như thế mà cưỡi ngựa chứ hả?”

“Chắc chắn rồi,” tôi nói. “Sao lại không?”

“Bởi vì nó không đúng kiểu,” Cressida nói.

Tôi trừng trừng nhìn nó. “Thế sao?”

Chúng tôi đứng trong sự im lặng khó chịu của bầy cừu một lúc. Ước gì Lucy và Izzie cũng ở đây, chúng tôi sẽ là những tay mơ như nhau và sẽ vui lắm cho xem.

Tanya đến và đưa tôi một cái mũ bảo hiểm. “Cậu đội cái này vào, để nhỡ bị ngã thì nó sẽ bảo vệ đầu cậu.”

Tôi đội mũ vào và quay sang thấy Simon đang dắt một con ngựa màu nâu hạt dẻ có ngôi sao trắng trước trán đến.

“Đi nào,” anh ấy cười. “Cô Creighton bảo anh chàng này là dành cho em.”

Cressida cười khẩy. “Heddie à? Anh đưa Heddie cho Nesta à? Con ngựa già khú đế.”

“Đây là lần đầu tiên của Nesta,” Simon nói và vỗ vỗ nhẹ vào cổ Heddie. “Chúng ta không muốn đặt cô ấy lên một chú ngựa có thể mang cô ấy đi mất.”

Cressida nhìn như thể đó chính xác là điều nó muốn.

“Nào, Nesta, để anh giúp em lên. Bọn mình sẽ đi chậm thôi.”

Khi tiến lại phía con ngựa, triết lý ‘không sao, mình xử lý được’ của tôi biến thành ‘không xử được thì lo mà chạy đi’. Tôi thật sự lo sợ. Heddie to quá. Tôi đã thuộc loại cao so với tuổi rồi mà đầu tôi cũng mới nhỉnh hơn chân Heddie có một chút. Làm sao leo lên được đây? Tôi hít thở thật sâu như vẫn làm khi đóng kịch để trấn an mình và bước thêm một bước về phía nó. Nó thở phì phì và lùi lại.

Từ khóe mắt của mình, tôi trông thấy Cressida đang khoan khoái tận hưởng từng phút sự bối rối của tôi. Cứ đợi đấy mà xem, tôi nghĩ bụng. Có thể từ trước đến giờ tao chưa từng cưỡi ngựa, nhưng tao đã đọc quyển Cảm nhận và đối mặt với sợ hãi rồi nhé – chính xác là ba trang đầu. Tôi quyết định sẽ làm như thế. Tôi đứng cao đầu, cảm nhận sự sợ hãi và tiến về phía con ngựa với tận miếng tự tin cuối cùng có thể vét ra được.

“Không sao đâu,” Simon cười khích lệ tôi. “Từ từ thôi. Đặt chân lên bàn đạp. Tốt. Nhấc mình lên lưng Heddie, xong rồi thì đưa cả chân kia của em lên.”

Tôi làm như anh ấy bảo nhưng không quăng người qua được. Tôi đặt chân phải lên bàn đạp rồi nhưng chẳng tài nào giữ để kéo phần còn lại của cơ thể mình lên được, thế nên tôi cứ nhảy loi choi một chân như đứa dở hơi. May là Simon đã giải cứu và đẩy tôi lên. Và đoán được gì không? Đột nhiên tôi đã lên được trên ngựa. Rất cao so với mặt đất. Sợ thật. Nhưng một khi đã thăng bằng được thì tuyệt vời.

Tanya ra khỏi chuồng với hai con ngựa khác, một con màu xám và một con màu đen, và Cressida cũng biến mất, có lẽ để lấy ngựa cho mình.

Simon cầm cương con ngựa xám. “Em ở nguyên đấy nhé, Nesta. Anh lên ngựa Prince rồi bọn mình đi.”

Không vấn đề gì, tôi nghĩ khi Simon lên ngựa rất duyên dáng. Em không đi đâu cả đâu.

Whooaghhhh.

Nhưng rõ ràng là tôi có.

Heddie hình như nảy ra trong đầu một ý nghĩ muốn uống nước và lững thững đi về phía cái máng gần phía ngoài khu chuồng.

Ốiiiiiiiii!!!!!!!!!!!

 (Xem tiếp)

 

(Trích trong quyển: NHỮNG NÀNG CÔNG CHÚA PORTOBELLO

- Tác giả: Cathy Hopkins) 
 
Kỳ 4: Những cô nàng sành điệu
Các Tin Tức Khác