Nuôi dưỡng tâm hồn - khơi nguồn tri thức

Góp Ý

Trích đọc "Nhật ký Nancy"
Cập nhật ngày: 29/08/2006

Thứ Bảy, 14 Tháng Tư

8 giờ 1 phút sáng

Không thể nào tin được! Đêm nay là cái đêm mình đã chờ đợi từ lâu lắm rồi, hay ít ra đã đợi mãi từ ngày 10 Tháng Hai khi Dì Pauline của El mua được vé. Tưởng tượng mà xem: Mình sắp đi coi ca nhạc! Một buổi biểu diễn của Garth Brooks đó nha! Cách đây mấy tháng mình với El, Red, Dorie đã khóc lóc mè nheo, cằn nhằn và kêu van vì không được đi xem buổi hòa nhạc U2. Bây giờ tụi mình sắp đi xem Garth biểu diễn. Garth đó nha bạn! Mình xem ti vi thấy anh ta hát vang vang - lồng lộng, rồi từ trên bục cao nhảy xuống, chụp lấy sợi dây thừng và đu người trên không ngang qua đầu khán giả, giữa ánh đèn chớp nháy đủ màu và màn sương khói mờ mờ ảo ảo. Cộng thêm đủ kiểu man dại, lơ mơ và tưng tửng nữa chứ! Gần giống như xem nhạc Rock thứ thiệt mà, hu hu! Cha có bà mẹ nào muốn cho con tham dự cả.

6 giờ 45 phút chiều

Thật là kỳ cục, khi mình nóng ruột thì thời gian cứ trôi chậm rì rì, còn khi mình muốn nó chầm chậm thôi thì thời gian lại trôi đi nhanh quá! Dù sao thì... lúc này... Đời đeẹp quá!... Thật hay!... Thật tuyệt vời! Thật vui!... Thật phi thường!... Như có nắng ở trong lòng vậy đó... Nhưng mà vì sao chúng nó chưa chịu tới? VÌ SAO, VÌ SAO, VÌ SAO? Sao không lẹ lẹ lên giùm, sao chưa chịu tới rước mình đi? Mình đã ướm thử mọi thứ trong phòng quần áo, phối hợp bộ này với bộ kia. Mình đã chải đi chải lại mái tóc 97 lần rưỡi rồi.

Ối! Chuông ngoài cửa đã reo rồi! Cỗ xe và các bạn đã tới! Mình là Cô Bé Lọ Lem, mình đi dự dạ vũ đây.

2 giờ sáng

Đã 2 giờ sáng mà mình vẫn chưa ngủ được. Chắc là không thể nào ngủ được nữa. Mình không tin được những gì đã xảy ra đêm nay. Giống như trong phim ảnh vậy, mà còn tuyệt vời hơn, sôi động hơn và hào hứng hơn bất kỳ một cuốn phim nào. Mình cùng với Red, El, Dorie bước vào khán phòng, cố làm ra vẻ không bị kích động! Thật hào hứng đến mức hầu như không kiềm chế nổi để khỏi nhảy cẫng và kêu ré lên. Tụi mình còn vờ như không có Dì Pauline đi cùng, và làm ra vẻ người lớn, tụi mình cố không cười khúc khích nhưng mà đâu có được! Bầu không khí quá đỗi phấn khích khiến bạn không thể không... Mình muốn nói là mình bị kích động THỰC SỰ, hệt như có những chiếc lá mùa thu xào xạc, hay là tấm vải lụa mịn màng hay là cái gì đó... có thể cứng rắn nhưng lại ướt át, mỏng mảnh, biến đổi, huyền huyền ảo ảo, như một hành tinh hay thiên hà giăng ngang qua vũ trụ vậy.

Khi đèn màu bật lên, ánh chớp lóe quả đúng là xuyên qua khắp thân mình mình. Tụi mình ngồi kế bên một cái loa to, và tiếng nhạc như đâm thủng từng tế bào trong người mình. Tuyệt vời! Tuyệt cú mèo! Âm nhạc và mình đã thực sự hòa hợp với nhau làm một! Và rồi, ơ hơơơ! Gần nửa chừng buổi hòa nhạc có hai tên lỗ mãng đi vào, cố giành chỗ ngồi ngay trước mặt tụi mình. Bọn chúng nói là chỗ của chúng nó. Mấy người ngồi đó nói là không phải. Một cuộc xô xát bắt đầu. Gần như ngay tức khắc, mấy ông cớm xuất hiện từ đâu không biết nữa, và đã phong tỏa khu vực. Dì Pauline cố dồn Red và Dorie với mình ra khỏi chỗ lộn xộn, nhưng Nhật ký có biết không, mình bị té nhào. Trong một khoảnh khắc mình quá khiếp đảm vì người ta gần như giẫm đạp lên mình, và ai đó giật mất cái ví tiền của mình. Mình cũng chả để tâm tới chuyện mất ví mà chỉ cố sống cố chết bò ra khỏi chỗ đó. Sau cùng khi đã thoát ra ngoài, mình cố gợi sự chú ý của một ông cảnh sát nào đó để nói chuyện cái ví tiền, nhưng họ đều bận lo ổn định khán giả vào chỗ ngồi trong lúc lôi hai thằng quậy đi, hoặc bận quay về đồn.

Thật đáng ngạc nhiên, hầu hết khán phòng thậm chí chả biết đã có sự cố xảy ra - người ta vẫn dửng dưng. Mình dựa vô một cây cột, cố thu mình lại, vì mình đã bắt đầu lên cơn suyễn. Mình quá khiếp sợ đến nỗi thở không ra hơi, và chỉ đơn độc một mình! Chưa bao giờ mình cảm thấy đơn độc giữa hàng ngàn con người như vậy. Mình đang bị nghẹt thở và sắp ngất xỉu mà không một ai quan tâm tới. Họ đâu muốn mình, hay bất cứ điều gì khác xen vào cơn vui man dại của họ.

Đúng lúc mình bắt đầu có cảm giác như bị bóng đen hoàn toàn trì kéo xuống, một bàn tay mềm mại đặt lên vai mình, và thì thầm bên tai một giọng nói dịu dàng:

- Thư giãn đi em! Thư giãn đi! Anh sẽ đưa em ra ngoài đại sảnh, em có thể hít thở không khí... Nào... nào... Thư giãn... Thư giãn đi em! Sẽ khỏe ngay thôi mà. Anh sẽ săn sóc cho em.

Anh ta choàng tay quanh mình, và dìu mình bước xuống, xuống, xuống mãi những bậc thang vô tận. Lúc tụi mình đi lên hình như những bậc thang đâu có nhiều như vầy.

Lúc vào phòng nghỉ giải lao, mình thấy đỡ hơn. Mình đã hết kinh hãi bấn loạn, thay vào đó là cảm giác bình an. Anh ta tự giới thiệu tên là Collin Eagle. Anh ta đặt mình ngồi xuống một băng ghế và mang tới cho mình một chai xá xị, rồi bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve lưng mình và nhỏ nhẹ bảo mình phải “Thư giãn... Thư giãn”.... Và mình đã làm theo! Làm sao có thể từ chối, khi giọng nói thật dịu dàng, và sự hiện diện của anh ta thật thuyết phuc?

Chúng mình dời chỗ tới gần bồn nước phun, và thật là thú vị. Tiếng nhạc từ bên trong trôi giạt ra tới chỗ chúng mình, quyện vào tiếng nước tí tách cùng tiếng rào rào của những tia nước bắn tung tóe.

Mình và Collin trò chuyện như thể đã quen nhau từ lâu. Trước đây mình vẫn luôn thấy khó chịu khi gặp bọn con trai, nay lại cảm thấy hoàn toàn thoải mái.

Làm sao có thể có cảm giác gì khác hơn? Anh ấy cứu mình mà.

Chúng mình nói chuyện hồi lâu, vừa có ý chờ Dì Pauline đi xuống. Collin nói cuối cùng rồi dì ấy cũng phải vô sảnh chính tìm mình thôi.

Collin tâm sự với mình anh ấy có một đứa em gái tên Betsy Mae, cũng bị bệnh suyễn; chính vì vậy mà anh ấy biết phải làm sao.

Chúng mình nói về chuyện cả hai đều yêu thích Nam Carolina biết bao, và đùa bỡn về chuyện miền Nam khác với bất kỳ nơi nào trên trái đất ra làm sao, về bột yến mạch thô và nước xúp thịt đỏ, bánh khoai lang và rau cải xoăn,(*) những món mà cả hai chúng mình không ai chịu nổi. Anh ấy giống như người anh lớn che chở bảo bọc mà lâu nay mình vẫn mong ước.

Anh ấy nói với mình rằng anh mười tám tuổi và là sinh viên năm thứ nhất trường Đại học Tổng hợp, ở ký túc xá nhưng không đủ tiêu chuẩn để gia nhập Hội Sinh viên. Anh ấy nói anh nhập học với học bổng toàn phần, rồi ngượng ngùng buột miệng nói ra là học kỳ đầu tiên này anh có tên trong danh sách khen thưởng của trưởng khoa. Anh là người hiền lành tốt bụng, và đẹp trai như bất kỳ anh chàng mũm mĩm nào mình từng gặp. Có đầu óc vượt trội hơn tất cả thì đúng là siêu ấn tượng rồi.

Mình kể cho Collin nghe ba mẹ mình đã ly dị như thế nào, mình sống với mẹ ở Nam Carolina mấy tháng đi học ra làm sao, và suốt mùa hè sống với ba ở Arizona ra làm sao. Mình nói với anh ấy là mình thương ba mình nhưng lại không ưa Phoenix, nơi đó đôi khi trời nóng bức quá đến nỗi đường sa dường như là hắc ín dính bết chứ không phải nhựa đường, và trong sân trước một số ngôi nhà là đá sỏi màu xanh lá thay vì thảm cỏ xanh.

Collin hỏi mình thêm nhiều, nhiều câu nữa về ba mẹ mình. Anh ấy rất thích nghe kể về họ, bởi vì cả ba lẫn mẹ anh đều chết vì tai nạn xe hơi năm rồi. Mình tội nghiệp anh quá chừng chừng, nhưng anh ấy không muốn đề cập tới nữa, vì điều ấy làm anh rất đau lòng.

Thật buồn cười! Mình chẳng nhớ được mấy những điều thầy cô dạy trong trường, hoặc những lời ba mẹ dặn dò, hoặc những gì đã đọc, vậy mà mình có thể nhớ rành rẽ từng lời Collin thân mến đã nói ra.

Chuyện vãn một hồi, Collin bắt đầu lo Dì Pauline không tới tìm mình. Anh ấy đi tơi văn phòng để xem chúng mình nên làm gì đây. Khi trở lại, anh có vẻ thực sự âu lo vì Dì Pauline chẳng hề đăng ký tìm mình với văn phòng, cũng chẳng gặp nhân viên nào cả. Mình hoảng hốt và òa khóc lên như em bé. Chỉ làm rối thêm, nhưng mình chẳng thể nào làm khác hơn. Thật đáng khiếp sợ khi đang dự một buổi biểu diễn ca nhạc lớn ở một khu vực khác trong thị trấn mà lại chẳng có tiền, ngay cả gọi điện cho mẹ hay cho mẹ của El hoặc muốn gọi ai đo cũng không được. Collin lại cứu vớt đời mình lần nữa. Anh ấy dễ thương quá. Anh choàng tay ôm mình rồi nhè nhẹ vỗ vai mình như bà mập Gomez, cô giáo dạy tiếng Tây Ban Nha của mình vẫn hay làm, và nói anh rất vui lòng đưa mình về nhà nếu mình muốn. Mình muốn hay không ư? Mình đã muốn anh trở thành một phần của suốt quãng đời còn lại của mình. Anh ấy đã gần như là người nhà rồi mà. Collin cam đoan với mình Dì Pauline thế nào rồi cũng sẽ gọi tới nhà mình và sẽ thấy nhẹ nhõm vì mình đã về nhà. Nhẹ nhõm là một từ không hoàn toàn chính xác. Dì Pauline và mẹ đã nổi sùng như hai con mèo ướt lúc mình về tới.

Dì Pauline nói đã báo trường hợp của mình cho văn phòng và bảo vệ, họ đã ngồi trong phòng vé nhỏ đầy giấy vụn cả mấy tiếng đồng hồ để chờ coi có ai nói gì không. Mình đã cố xin Dì tha lỗi và mình cố giải thích, nhưng Dì chỉ lạnh lùng nói rất mừng là mình đã về nhà bình an, rồi cúp máy luôn.

Ối chao ơi! Mình vừa ngó đồng hồ treo tường, đã 4 giờ sáng. Mình phải khò khò đôi chút. Mai còn cả tỉ việc phải làm.

Tái bút: Mình rất tiếc vì đã phá hỏng buổi tối của mọi người, nhưng những gì của mình thì mình sẽ không từ bỏ vì bất cứ cái gì trên đời.

Chắc hẳn đã có sự hiểu lầm ở đâu đó; nên đã xảy ra nhiều chuyện với quá nhiều người.
 
(Trích "Nhật Ký Nancy")
Các Tin Tức Khác