Nuôi dưỡng tâm hồn - khơi nguồn tri thức

Góp Ý

Trích đọc: Những nàng công chúa Portobello - Kỳ 2: Khó khăn
Cập nhật ngày: 09/04/2008

- Trích đọc kỳ 1: Chuyến tàu tình yêu

Từ lúc tôi ở Manchester về mẹ có vẻ im lặng hơn bình thường. Thường thường buổi sáng mẹ rất thích hát (dù chẳng hay tí nào, thật tình là thế, nhưng tất nhiên tôi không nói với mẹ như vậy), nhưng hôm nay mẹ chỉ ngồi trong bếp đọc báo. Chẳng giống mẹ chút nào.

Tôi kéo ghế đến cạnh mẹ. “Mẹ nhớ bố à?”

“Chắc chắn rồi,” mẹ nói. “Đương nhiên là mẹ nhớ bố con, nhưng mẹ cũng quen với việc bố con hay đi công tác xa rồi. Sao con lại hỏi thế?”

Tôi nhìn mẹ kiểu như cảnh sát hỏi cung ‘mẹ đừng hòng lừa con’. “Mẹ có vẻ hơi buồn. Có phải vì hôm qua lúc về con đã chạy ngay sang chỗ Lucy và Izzie mà không ở nhà với mẹ không?”

Mẹ cười. “Không, con yêu. Việc đó mẹ cũng quen dần rồi.”

“OK, thế mẹ chắc là không sao chứ?”

“Chắc chắn mà,” mẹ mỉm cười.

“OK. Thế con đi học cưỡi ngựa được không?”

“Cưỡi ngựa? Để làm gì? Trước giờ con có vẻ gì là thích ngựa đâu?”

Vừa lúc đấy thì lão anh Tony của tôi loẹt quẹt đi vào, tóc tai thì dựng ngược, vẫn mặc quần áo ngủ và ngáp hết cỡ. “Ừ. Mày thì học cưỡi ngựa để làm gì? Định lòe ai?”

“Em chẳng giống như ai đấy,” tôi nói. “Em chẳng cần lòe ai hết cả.”

“Thì anh chàng nào đấy,” Tony vẫn lải nhải.

“Thật ra thì hôm qua con có gặp một anh chàng ở trên tàu...”

“Biết ngay mà,” Tony nói trong khi đầu vẫn đang đút trong tủ lạnh.

“Uhm, anh ấy mời con đi cưỡi ngựa,” tôi nói và cố gắng cưỡng lại mong muốn ghê gớm là đẩy luôn Tony vào tủ lạnh rồi đóng cửa nhốt lại.

“Ở đâu?” mẹ hỏi.

“Đâu đó gần Hyde Park. Hình như là Kensington. Anh ấy có cho con địa chỉ, con để ở trên nhà.”

“Bao giờ đi?” Tony từ tủ lạnh chui ra, một tay cầm nước cam, một tay cầm bánh sừng bò.

“Ngày mai.”

Tony phết mứt mâm xôi lên bánh rồi ra chỗ mẹ con tôi. “Thế mày định học cưỡi ngựa chỉ trong một buổi chiều thôi ấy hả? Tỉnh lại đi cưng.”

Tôi lè lưỡi. “Em cứ tưởng quai hàm anh bị sái vì hôn hít nhiều quá rồi ấy chứ. Không hiểu nhai làm sao nhỉ?”

“Cũng như kiểu mày đi cưỡi ngựa thôi,” lão nói và tỏ vẻ nhăn nhó đau đớn khi há mồm cắn một miếng. “Có khó của nó. Với cả không phải là bị trật khớp, chỉ hơi đau chút thôi.”

“Đáng đời.” tôi nói. “Mẹ ơi con đi được không mẹ? Đi cưỡi ngựa ấy.”

“Thật ra thì,” mẹ lên tiếng. “Mẹ đang định nói chuyện với cả hai đứa. Mẹ định đợi có cả bố con về cơ, nhưng bây giờ nói luôn cũng được.”

Ôi KHÔNG! Bố mẹ sắp ly dị. Làm ơn, khônggggggg. Tôi nhớ Izzie đã kể cho Lucy và tôi chuyện khi bố mẹ nó chia tay nhau, cũng bắt đầu y như thế này. Nó nhận thấy mẹ nó không được vui. Rồi bố nó thì đi đâu đó mấy ngày không về. Rồi, ‘Mẹ muốn nói chuyện với con.’

“Không. KHÔNG!” tôi hét lên. “Bố mẹ đã thử hòa giải chưa? Đi tư vấn hôn nhân chưa? Bố mẹ không được bỏ nhau. Mẹ phải cố gắng trong mọi mối quan hệ chứ.”

Mẹ và Tony nhìn cứ như tôi bị điên.

“Con đang nói gì vậy, Nesta?”

“Ly hôn. Mẹ ơi, đừng mẹ nhé. Mẹ vì con và Tony, hãy cố gắng lần nữa xem sao.”

Mẹ bò ra cười. “Ai định ly hôn đâu Nesta, mẹ với bố con rất hạnh phúc mà.”

“Thế thì có chuyện gì ạ?”

Mẹ lại trở lại căng thẳng. “Là chuyện công việc. Hợp đồng của mẹ sẽ hết vào đầu tháng tới và có tin đồn là đài có kế hoạch thay máu.”

Tom đấm tay xuống bàn giận dữ. “Tức là tuyển những người trẻ hơn ấy hả mẹ?”

Mẹ gật đầu.

“Tệ hại,” Tony nói. “Sao họ dám chứ? Mẹ đã là khuôn mặt của bản tin chiều rồi. Họ không thể thay thế mẹ được.”

Mẹ đặt tay lên tay Tony. “Có chứ con, họ có thể chứ. Việc này luôn xảy ra mà. Nhà sản xuất nào mà chẳng muốn chương trình của mình thu hút nhiều người xem hơn hả con.”

“Nhưng không phải bằng cách đá đi những người giỏi nhất của mình. Mẹ đọc bản tin rất tốt cơ mà.”

Mẹ mỉm cười. “Cám ơn con trai. Con có muốn làm người đại diện cho mẹ không?”

“Nếu mẹ không làm bản tin nữa thì làm sao bây giờ,” tôi nói. “Khi con đi học về, thấy mẹ trên tivi thì thích chỉ kém thấy mẹ ở nhà thôi. Con luôn mở tivi khi uống trà và thấy mẹ đang chào con.”

“Khi nào thì mẹ biết chắc?” Tony hỏi.

“Vài tuần nữa. Nhưng điều mẹ muốn nói với hai đứa là chúng ta sẽ phải thắt lưng buộc bụng lại một chút, phải tiết kiệm một chút các con ạ.”

“Nhà mình không sao đâu mẹ,” tôi nói. “Bố kiếm được nhiều tiền mà. Với cả bố cũng vẫn đang làm việc.”

“Đó là lý do vì sao mẹ muốn chờ đến khi bố con về,” mẹ nói. “Đúng là việc làm của bố kiếm được nhiều tiền. Nhưng con đừng quên bố là một đạo diễn tự do, có nghĩa là khi bố làm việc thì được trả tiền, còn không làm thì không có tiền. Hơn nữa để mua căn hộ này chúng ta cũng đã phải gồng mình lên rồi.”

“Nhưng sao bây giờ lại khác?” tôi hỏi.

“Bởi vì công việc của mẹ đang không chắc chắn, mẹ muốn nói với các con như thế đấy. Bố sẽ hoàn thành bộ phim ở Manchester sau vài tuần nữa và sau đó thì vẫn chưa nhận thêm việc nào cả. Lúc mẹ còn thu nhập đều đặn thì chẳng có vấn đề gì. Nhưng bây giờ...”

“Ôi Chúa ơi,” tôi rên rỉ. “Nhà mình nghèo rồi. Ôi Chúa ơi!”

Đầu óc tôi vẫy vùng trong những hình dung. Nghèo? Không có tiền tiêu vặt. Không được đi xem phim nữa. Không được ăn McDonald nữa. Tôi sẽ là đứa duy nhất lang thang dưới trời mưa, dán mũi vào cửa sổ thèm thuồng ngắm nghía những người giàu có ăn uống no nê áo quần ấm áp. Còn tôi thì quần áo rách bươm... vừa đói vừa lạnh...

Mẹ lại cười. “Chưa nghèo đâu con gái. Mình vẫn còn một mái nhà che đầu, và thức ăn để ăn. Và cho đến khi mọi chuyện chắc chắn hơn thì nhà mình sẽ cũng vẫn ổn, chỉ không có những chi phí râu ria khác.”

“Tức là không có học cưỡi ngựa?”

“Chính xác. Không học cưỡi ngựa,” mẹ nói.

“Nhưng con có được đi gặp Simon không?”

“Được, con được đi gặp Simon, miễn là về nhà trước bữa tối.”

“Nhưng đi gặp Simon không cần tiền hay sao?” Tony lại đang cố chọc ngoáy như thường lệ.

“Không cần, ông anh biết tuốt huênh hoang ạ,” tôi trả lời. “Simon quen cô chủ chuồng ngựa từ hồi còn bé cơ nhé. Anh ấy đã kể cho em nghe về cô ấy lúc ở trên tàu. Anh ấy dạy kèm cho mấy đứa bé con đến đó vào cuối tuần. Đổi lại, cô chủ cho anh ấy với bạn đến cưỡi ngựa bất cứ lúc nào họ thích. Miễn phí. Thế đấy.”

“Thế tại sao lại phải đi học cưỡi ngựa trong khi nó có thể dạy cho mày?” Tony hỏi, cái mặt thiển cận tự mãn thấy mà ghét. “À, hà, hiểu rồi, muốn ra vẻ chứ gì. Yeah. Tôi là Nesta Williams và tôi đã biết cưỡi ngựa từ hồi còn bú tí...”

“Không phải thế.”

“Thế còn gì.”

“Không.”

“Có.”

“Khi nào thì hai đứa mới lớn đây hả?” mẹ vội vàng bịt tai lại.

 

(Trích trong quyển: NHỮNG NÀNG CÔNG CHÚA PORTOBELLO

- Tác giả: Cathy Hopkins) 
Kỳ 3: Tôi và Robert Redford
Các Tin Tức Khác