Bài viết có liên quan:
|
Khá hơn vì trời không mưa, dù cho các đám mây có tụ lại và đục ngầu. Điều này thuận tiện hơn cho tôi, bởi tôi đang trông chờ ngày này. Mike đến ngồi cạnh tôi trong lớp quốc văn, và anh chàng đã đưa tôi đi đến lớp học tiếp theo. Lần nào cũng vậy, hễ thấy chúng tôi là “ông trong hội cờ vua” Eric lại nhìn theo Mike chằm chằm; khiến tôi lại được dịp lên mặt một tí. Mà hôm nay, người ta không còn dòm ngó tôi nhiều như hôm qua nữa. Buổi trưa, tôi đi ăn cùng nhóm bạn, có Mike, Eric, Jessica và thêm vài người khác - đến giờ, tên và gương mặt của họ, tôi đều đã thuộc nằm lòng. Tôi bắt đầu có cảm giác là mình đã có thể bơi đứng được rồi, không còn cảm giác đuối như trước nữa.
điều tệ hại là tôi vẫn còn cảm giác mệt lử; tôi vẫn không thể nào ngủ được với tiếng gió gào thét quanh nhà. Bực bội hơn nữa bởi vì tôi không hề giơ tay xung phong lên bảng, thế mà vẫn bị thầy Varner chỉ định, khiến tôi trả lời sai be bét. Còn chuyện trớ trêu nữa là tôi phải chơi bóng chuyền, và trong lúc loay hoay đỡ bóng, tôi đã để thế nào mà bóng phang ngay vào đầu một đồng đội của mình. Và điều tệ nhất, đó chính là Edward Cullen không đến trường.
Suốt cả buổi sáng, tôi cứ nghĩ đến bữa ăn trưa mà sợ, sợ đôi mắt kỳ lạ của hắn ta dành cho mình. Một phần trong tôi muốn đối diện trước Edward mà hỏi xem hắn ta đang gặp phải chuyện gì. Khi còn nằm trằn trọc trên giường, tôi đã cố gắng mường tượng ra trong đầu những gì cần phải hỏi. Tuy nhiên, tôi thừa biết một điều rằng tôi cần phải can đảm lắm mới mong thực hiện được điều đó. Tôi phải biến con sư tử nhút nhát trong mình thành một “kẻ hủy diệt” thì mới được.
Thế mà khi đi cùng với Jessica bước vào quán ăn tự phục vụ - dù đã cố gắng không đưa mắt về phía nơi Edward vẫn ngồi, nhưng rồi cuối cùng cũng không kìm nổi lòng mình - tôi nhận ra bốn anh chị em của Edward đang ngồi cùng một bàn, còn Edward thì không thấy bóng dáng đâu cả.
Mike chặn chúng tôi lại và dẫn đến bàn của anh chàng. Jessica phấn chấn hẳn lên vì cảm thấy được quan tâm, đám bạn của cô ta nhanh chóng nhập vào bọn chúng tôi. Cả bọn vui vẻ trò chuyện. Nhưng không hiểu sao, dù đã hết sức cố gắng chú tâm lắng nghe câu chuyện của các bạn, tôi vẫn không cảm thấy thoải mái chút nào, tôi cứ canh cánh trong lòng, lo lắng, chờ đợi kẻ “đáng ghét” kia tới. Tôi hy vọng rằng khi đến, hắn sẽ không chú ý đến tôi, nhưng mọi suy đoán của tôi đều trật hết.
Edward không đến, thời gian càng trôi đi, các dây thần kinh của tôi càng trở nên căng cứng.
Bước đến lớp sinh học, bỗng nhiên tôi thấy tự tin hơn, giờ ăn trưa kết thúc rồi mà vẫn chẳng thấy cái gã lạnh lùng ấy ló mặt. Mike vẫn nhiệt tình đi bên tôi, anh chàng cứ huyên thuyên mãi về những chiến công của chú chó tha mồi quý hóa của mình. Đến nơi, tôi nín thở, Edward Cullen vẫn không có mặt trong lớp. Thở phào nhẹ nhõm, tôi ngồi vào chỗ của mình. Mike vẫn bước theo sau, lúc này, đề tài của Mike là dự định về chuyến đi chơi biển sắp tới. Rồi anh chàng nhìn tôi, mỉm cười một cách tiếc nuối và ngồi xuống bên cạnh một cô gái có mái tóc uốn dợn sóng, cột dây brơten nhưng trông chẳng đẹp chút nào. Có lẽ tôi sẽ phải làm một điều gì đó cho Mike, song quả thật là không dễ dàng. Ở những thị trấn kiểu như vầy, nơi mọi người “tối lửa tắt đèn có nhau”, thì cách cư xử vô cùng quan trọng. Trong khi đó, tôi chưa bao giờ khéo léo trong quan hệ với bất kỳ ai; tôi không biết phải đối xử sao cho phải đối với những người bạn trai quá nồng nhiệt.
Dù sao, gã Edward nghỉ học, tôi cũng cảm thấy khuây khỏa được phần nào vì chỉ ngồi có một mình. Tôi cứ nhai đi nhai lại cái điều ấy để tự an ủi mình. Vậy mà tôi vẫn không thể tống khứ ra khỏi đầu cái ý nghĩ rằng vì bản thân mình mà Edward không đến lớp nữa. Xét cho cùng thì đúng là chuyện buồn cười, chẳng lẽ tôi đã tự cao tự đại đến độ làm nảy sinh cái suy nghĩ rằng chính mình đã gây ảnh hưởng mạnh mẽ đến người khác? Không thể như thế được. Nhưng mà sao tôi cứ mãi lo lắng về việc nếu điều đó là sự thật thế không biết.
Cuối cùng rồi một ngày học cũng trôi qua, kế tiếp sau đó là cái tai nạn bóng chuyền làm cho tôi ngượng chín cả mặt. Tôi vội vàng mặc trở lại chiếc quần jean và cái áo len dài tay màu xanh nước biển, hấp tấp chui ra khỏi phòng thay quần áo. Dẫu sao tôi cũng cảm thấy vui lên một chút khi tạm thời tránh mặt được cái ông bạn khoái góp nhặt tin tức. Bước vào bãi đậu xe đông nghịt học sinh, tôi leo vào buồng lái, lần tay vào trong túi để biết mình phải làm gì tiếp theo.
Chẳng là tối hôm qua, khi phát hiện ra rằng ngoài món trứng tráng ăn kèm với thịt xông khói, bố Charlie của tôi chẳng biết nấu nướng gì hết, tôi buộc lòng phải đề nghị rằng trong suốt thời gian tôi sống ở đây, việc bếp núc sẽ do tôi đích thân đảm nhiệm. Và bố Charlie của tôi đã hài lòng ra mặt khi quyết định giao phó việc nấu nướng cho tôi, chí ít thì cũng là như vậy. Và rồi tôi lại nhận ra là trong nhà chẳng có thực phẩm dự trữ nào ra hồn. Cuối cùng, tôi cũng đã tìm được mẩu giấy ghi các thứ cần phải mua, kèm theo một ít tiền mặt mà bố vẫn hay để trong cái lọ có ghi chú: TIỀN MUA THỰC PHẨM - đặt trong tủ chén. Giờ, tôi sẽ phải lái xe đến Thriftway.
Tôi bắt đầu khởi động cái động cơ đinh tai nhức óc, mặc kệ những cái đầu ngoái lại nhìn theo. Một cách cẩn thận, tôi lùi xe ra tuyến đường dành cho xe hơi, xếp hàng, chuẩn bị cho xe ra khỏi bãi. Trong lúc vừa chờ đợi như vậy, vừa cố làm ra vẻ như cái tiếng máy nổ điếc tai ấy là của xe người khác chứ không phải của xe mình, tôi trông thấy hai anh em nhà Cullen và hai anh em sinh đôi nhà Hale đang bước vào xe hơi. Đó chính là chiếc Volvo mới cáu. Tất nhiên rồi. Trước đây, tôi không kịp chú ý đến trang phục của họ, bởi lẽ dung mạo của họ đã khiến tôi như bị thôi miên. Bây giờ tôi mới có dịp quan sát. Chẳng có gì phải ngạc nhiên khi họ biết cách ăn mặc cho thật trang nhã, nổi bật; giản dị thôi, nhưng có thể cảm nhận được là những bộ cánh ấy có người thiết kế hẳn hoi. Với dung mạo hút hồn người khác, cộng thêm ưu thế về tác phong ăn mặc thì dù có choàng giẻ rách đi chăng nữa, họ vẫn cứ trông lộng lẫy như thường. Họ thật là tốt số khi vừa có cả tiền tài lẫn sắc đẹp. Nhưng theo như những gì tôi biết thì đời thường là vậy, có gì toàn vẹn đâu, dẫu sao, họ cũng vẫn là những người không được hoan nghênh ở đây, hình như thế.
Không, tôi không hoàn toàn tin vào điều đó. Chính họ mới là những người đã tạo nên sự cô lập này. Tôi chưa hề thấy bất cứ một cánh cửa nào lại không mở ra để đón nhận cái đẹp cả.
Cũng như những người khác, họ nhìn theo chiếc xe của tôi khi tôi đi qua. Tôi cứ thẳng phía trước mà nhìn, cảm thấy khuây khỏa khi cuối cùng cũng đã ra khỏi sân trường.
Thriftway không xa nơi tôi học lắm, chỉ cần đi theo hướng nam thêm vài con đường, rồi ra khỏi đường quốc lộ là tới nơi. Được bước chân vào siêu thị, một cảm giác quen thuộc cũ hiện về. Tôi mua tất cả những gì cần thiết cho gia đình, vui vì mình lại được trở về với trách nhiệm thuở nào. Siêu thị ở đây cũng đủ lớn để tôi không phải nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách trên mái như một lời nhắc nhở rằng mình đang hiện diện ở đâu.
Về đến nhà, tôi lấy tất cả các hàng hóa vừa mua được ra; thấy chỗ nào còn cất được, tôi tống hết cả vào. Hy vọng là bố không bực bội về điều này. Sau đó, tôi bọc khoai tây, cho vào lò để nướng, ngâm thịt bò vào nước xốt rồi để lên nóc hộp đựng trứng trong tủ lạnh.
Xong xuôi, tôi mang cái túi đựng sách vở lên lầu. Trước khi bắt tay vào làm bài tập, tôi phải thay quần áo cái đã. Xong, tôi mở bung mái tóc ẩm ướt vốn đang được cột theo kiểu đuôi ngựa của mình ra, rồi kiểm tra e-mail. Tôi có ba lời nhắn.