- Để anh...
Thì Aaron chêm vào:
- Hay Dana về với anh?
Vừa vuốt tóc điệu đàng, Aaron vừa giải thích:
- Dù sao anh cũng có việc loanh quanh gần khu mua sắm. Anh sẽ ghé qua và đón em lúc 7 rưỡi, tại lối vào chính của khu mua sắm nhé.
Chris trợn mắt nhìn tôi như bảo “Hãy nói KHÔNG”. Còn anh Brian lo lắng ra mặt. Rõ ràng, họ không tin cậy Aaron lắm. Thế nhưng, cả hai lại nín khe, không ra đồng ý, cũng không ra phản đối. Còn tôi lại không có thời gian giải mã phản ứng kỳ cục của họ. Tôi cũng cần đi nhờ xe ai đó để về nhà. Cách ấy sẽ tiết kiệm được thời gian đáng kể so với đi xe buýt.
- Cũng được. Cảm ơn anh. Thôi, em đi đây.
Tôi chạy theo Kim. Anh Brian còn gọi với:
- Cẩn thận đấy.
Khi đã đi thật xa, Kim mới nói:
- Biết ngay mà.
- Biết gì?
- Chris khó chịu vì thấy Aaron bảo sẽ đưa cậu về.
- Ừ. Thái độ của anh Brian cũng lạ lắm. Theo cậu thì sao?
Kim quả quyết:
- Chắc chắn Chris bị cậu hớp hồn rồi. Cứ nhìn cái cách anh ấy ngồi dính với cậu, cách anh ấy trò chuyện với cậu, muốn biết cậu đi đâu làm gì...
Chúng tôi đã đến đoạn đường bê-tông dẫn vào bến xe buýt. Tôi cắt ngang lời Kim:
- Chẳng phải đâu. Trước giờ, lúc nào anh ấy chẳng thế với mình.
Kim lắc đầu:
- Mình thấy rõ Chris luôn quan tâm đến kế hoạch của cậu. Lúc nãy, nghe cậu nói chuyện với Aaron, anh ấy cứ nhìn cậu đăm đăm, không rời mắt đi.
- Cậu theo dõi hả?
Kim ôm vai tôi:
- Chuyện rành rành ra, chẳng cần theo dõi cũng thấy.
Kim thả mình xuống mặt ghế băng bằng gỗ trong nhà chờ xe. Tôi ngồi cạnh nó mà phân vân, nửa tin, nửa ngờ.
Chirs không rời mắt khỏi tôi ư? Một dòng diện chạy dọc sống lưng tôi. Biết đâu Kim có lý. Biết đâu tôi mải mơ mộng tận đâu đâu nên không nhận ra.
- Nhưng chắc không đã? Cậu nghĩ có cái gì đó không bình thường thật à?
Kim nói như đinh đóng cột:
- Hoàn toàn chắc chắn. Chỉ có mê nhau, người ta mới quan tâm nhau kiểu ấy.
Tôi mủm mỉm cười một mình đúng lúc xe buýt trờ tới. Trong một thoáng, Chris Geller đã thành một người khác trong suy nghĩ của tôi.
Nhưng suy nghĩ ấy không ở lại với tôi lâu. Tôi nhớ lại nhiều chi tiết khác. Thứ nhất, tài ăn nói của Chris, ai còn lạ. Anh tôi kể chỉ trong tháng Mười, Chris đã tán gần hết nữ sinh của lớp hóa học. Khi đến cửa siêu thị, tôi kết luận: Chris thích tán gái. Đó cũng là lẽ thường. Và khi xe buýt thả tôi và Kim trước cửa khu mua sắm, tôi đã hoàn toàn chắc chắn Kim chỉ suy diễn lung tung!
Kim được giảm giá tới bốn mươi phần trăm so với mọi mặt hàng trong shop Anthropology. Đây là đợt siêu giảm giá trong dịp lễ hội Columbus Day. Có nghĩa tôi có thể mua vài món đồ với giá cực rẻ. Tôi chọn ba chiếc quần Jeans mang vào phòng thay đồ. Kim còn giúi thêm vào tay tôi chiếc miniskirt màu nâu bóng:
- Thử cái này vào. Có chân đẹp thì phải khoe chứ.
- Thôi. Mình ít khi mặc váy lắm.
Tôi sùng bái quần Jeans, áo sơ-mi bằng vải lanh rộng rãi, thoáng mát. Loại quần áo ấy hợp với mọi hoàn cảnh và thời tiết. Tôi rất ít khi chưng diện.
- Thì bây giờ đã đến lúc cậu phải năng mặc váy bó rồi đấy.
Thấy tôi xiêu lòng, Kim ấn thêm chiếc áo sơ-mi sọc vàng và xanh lá cây.
- Nhưng mà...
- Tin mình đi. Quen chọn hàng cho khách, nên mình biết phải chọn gì cho bồ mà.
Cửa phòng thử đồ bao giờ cũng cách mặt đất 30cm. Trong này, tôi loay hoay với chiếc váy bó và áo sơ-mi kẻ. Ngoài kia, Kim đứng nhịp chân, sốt ruột chờ. Ngắm nghía chán rồi, cũng đến lúc tôi phải đi ra:
- Sao?
Kim trầm trồ rồi đẩy tôi tới trước gương lớn:
- Đẹp lắm, Dana.
Nhìn vào gương, tôi biết những sáng dậy sớm kiên trì chạy bộ trong một thời gian dài quả đã không uổng phí.
- Ai lại cứ giấu biến những phần đẹp nhất thế này! Chân dài này, hông nở này.
Kim làm tôi ngượng chín.
- Kìa Kim, thôi đi!
Kim nhún vai:
- Nghe mình đi. Miễn là đừng se sua quá thôi. Thỉnh thoảng cậu nhớ diện bộ này nhé. Chắc chắn anh Chris cũng thích cậu mặc bộ này đấy.
Tôi thở dài:
- Lại Chris. Thế cậu không còn khách hàng nào để chăm sóc hay không còn việc gì làm nữa hay sao?
Nghe tôi nói, Kim có vẻ ngạc nhiên:
- Được rồi, được rồi, đừng giận mà. Nhưng tin mình đi, cậu mặc bộ này đẹp cực kỳ.
Kim giơ kéo lên:
- Vậy quyết định mua luôn nhé?
Tôi ngoan ngoãn gật đầu:
- Ừ. Miễn là cậu thấy đẹp là được rồi.
- Đẹp thật mà. Cứ soi gương thêm mà xem. Càng nhìn cậu sẽ càng thấy đẹp.
Kim cắt dây treo nhãn mác và giá tiền đính vào bộ váy áo.
- Chờ mình ghi hóa đơn và bỏ quần áo của cậu vào túi đã.
Tôi đưa cho Kim hai tờ hai mươi đôla.
Kim quày quả trở ra quầy tính tiền. Tôi cứ nghiêng người hết qua trái, lại sang phải, ngắm mình mãi trong gương mà không chán.
Đã có lúc tôi rất sợ soi gương. Hồi đó tóc tôi ngắn ngủn, mọc lởm chởm sợi ngắn sợi dài. Cơ thể trì trệ, phù nề sau nhiều tháng dài ít vận động. đó là tám năm trước, lúc tôi bị bệnh bạch cầu. Bây giờ tôi đã hoàn toàn khỏe mạnh. Vì y học đã cứu sống tôi nên tôi nhất quyết sau này sẽ làm bác sĩ. Nhìn mình trong gương, tôi thầm cảm ơn trời đã cho tôi sức khỏe trở lại.
Tôi đứng thẳng lưng, mỉm cười với bóng mình. Công nhận mình cũng khá xinh.
Kim trở lại với hóa đơn tính tiền, kèm theo một đôi sandal hợp mốt, túi giấy đựng quần áo tôi đã mặc lúc ở trường, cộng thêm ba chiếc quần Jeans tôi vừa chọn.
- Ước gì hôm nay Chris đến nhà cậu chơi với Brian để được thấy cậu đẹp đến thế nào.
Nghe vậy, tôi lại mơ màng “tôi vừa bước vào nhà đã thấy Chris trong phòng khách, dán mắt vào màn hình ti-vi khá lớn. Brian đã ngủ say trong phòng riêng. Chris lập tức quên màn hình, nhìn tôi ngỡ ngàng. Anh đến bên tôi, rụt rè cầm lấy tay tôi, khen tôi. Rồi...”.
Tôi tự nhắc mình đã hư đốn khi nghĩ về Chris như vậy. Tôi làm sao thế này?
- Này Dana! Nghĩ gì mà quên cả tớ thế?
Tôi bừng tỉnh, thấy Kim đang đong đưa đôi sandal trong tay. Tôi lúng túng nghĩ cách chữa ngượng, nhưng hình như Kim đã đọc được mọi suy nghĩ của tôi rồi.
- Cậu lại nhớ anh Chris phải không?
- Giờ cậu lại là nhà ngoại cảm, biết đọc suy nghĩ của người ta nữa à!
Tôi vội cúi xuống, loay hoay xỏ chân vào đôi sandal, rồi đưa cho Kim đôi giày của mình.
- Đâu cần phải là nhà ngoại cảm mới biết cậu đang nghĩ gì. Mặt cậu có in chữ Chris to tướng kia kìa.
Tôi lắc đầu cãi bướng:
- Mình chỉ hơi mệt nên ngây ra thế thôi. Cả tuần thi cử bù đầu rồi còn gì.
Tất nhiên, Kim không tin lời tôi nói:
- Về nhà nghỉ ngơi đi. Mai gặp lại nhau.
- Cảm ơn cậu vì vụ giảm giá nhé.
Tôi đã định đi rồi Kim còn gọi với theo. Nó cố tình kéo dài giọng để trêu tôi:
- Nhớ mơ nhiều mộng đẹp vào nhé.
Tôi vừa rảo bước trong siêu thị, vừa bật cười. Đúng là Kim sẽ không bao giờ bỏ lửng đề tài đang bàn giữa chừng.
Khi nện gót nhọn của đôi giày mới xuống nền nhà lát gạch hoa cương sáng bóng của siêu thị, tôi nhận ra rằng mình không thể mãi trốn tránh sự thật. Nó vẫn còn đó cho dù tôi có chối bao nhiêu lần đi nữa. Tuy không hoàn toàn hiểu hết, nhưng tôi phải thú nhận nó là có thực. Đó chính là tình cảm của tôi dành cho Chris Geller. Phải chăng bấy lâu nay, tôi vẫn thầm nuôi dưỡng tình cảm ấy, chỉ có điều tôi không nhận ra mà thôi? Phải chăng tôi phải chờ đến lúc Kim chỉ mặt đặt tay, tôi mới biết?
Tôi lắc đầu thở dài. Đến cảm xúc của mình tôi còn không chắc thì ai biết chắc đây? Tôi nhìn xuống đồng hồ, 7 giờ 20. Lúc này, tôi chỉ biết mỗi một điều: Aaron chở tôi về nhà sẽ giúp tôi tiết kiệm được kha khá thời gian so với phải chờ xe buýt. Tôi đang nóng lòng muốn về nhà ngay. Rất có thể Chris vừa ghé qua nhà tôi chơi. Tự nhiên tôi sốt ruột, chỉ muốn gặp anh ngay.