|
Lim thoáng giật mình khi nhận ra tôi. Nhưng cô nhóc lấy lại bình tĩnh rất nhanh, đăm đăm hướng về tôi một cái nhìn dò hỏi. Nhưng bây giờ không phải là lúc giải thích dài dòng. Tôi nói gấp rút, không che giấu trạng thái hoảng hốt:
- Lim, giúp tôi chạy thoát ra khỏi đây!
- Chị nói vừa gì cơ? Chạy thoát đi đâu chứ? - Lim ngơ ngác. Cô không tin vào tai mình - Xe máy của chị đâu?
- Tôi đang ở trong tình thế nguy hiểm! Tôi chạy trốn. Giỏ xách tôi bỏ quên trên phòng làm việc. Chìa khóa vứt trong đó. - Những ngón tay tôi lạnh toát bấu chặt khuỷu tay Lim. Giọng nói tôi rít lên, như tiếng động cơ máy khoan kim loại - Tôi có thể bị giết, ngay lúc này!
- Chị đang chạy trốn? Ai đang làm hại chị ư? - Lim vẫn chưa thoát ra khỏi sự bàng hoàng sửng sốt.
- Cứu tôi đi, làm ơn đừng hỏi nữa, Lim ơi! - Tôi thở hào hển, hai bàn tay chắp lại van xin.
Cắn chặt môi, tôi ngoái nhìn ra sau. Đường hầm sâu hun hút giữa những dãy xe hơi và xe máy. Không một bóng người. Hộp đèn phía trên cửa thang máy vẫn chớp nháy các tín hiệu đỏ. Mũi tên lao vút lên, tín hiệu đèn báo nó dừng ở tầng 12. Tim tôi tê cứng. Vậy là Peter Yeo đã tìm cách thoát được ra khỏi cánh cửa phòng Sales cài chặt. Hắn ta đang xuống tầng hầm, đuổi theo tôi cho bằng được. Tôi quay phắt lại nhìn Lim, loạng choạng như sắp ngã vật xuống. Tôi nhìn thẳng vào gương mặt trong trẻo của cô bạn cũ, giọt nước cay xè nỗi kinh hoàng ứa ra nơi khóe mắt.
Không nói gì thêm, Lim hối hả gạt chống xe. Cô đá phăng mấy cái cờ-lê mỏ-lết sửa xe. Một bên cốp sơn màu sặc sỡ cũng chưa được gắn vào, bị đá mạnh, văng xủng xoảng. Cuối cùng thì chiếc xe bọ hung cũng nổ máy, khói trắng phun mù mịt. Tôi nhảy lên yên xe, một lần nữa ngoái nhìn về sau lưng. Thùng thang máy đã chạm đất. Cánh cổng kim loại sáng trắng trượt mở. Peter Yeo nhảy bổ ra. Ông ta nhìn quanh, hấp háy mắt cho quen với thứ ánh sáng mờ đục. Lim bóp côn, rồ ga. Chiếc xe bọ hung sặc sỡ lao vút. Peter Yeo chạy dọc lối đi trắng đục, tay đưa về trước, như muốn núm níu tôi lại. Ông ta gào lên: “Hoàng Anh, đứng lại ngay!”. Tôi áp trán vào gáy Lim, giọng đanh lại: “Đừng để ý. Chạy đi!”. Cái xe trườn lên đoạn dốc uốn cong, chạy thẳng về cửa tầng hầm. Đã quá giờ làm việc theo quy định của nhân viên các văn phòng trong cao ốc. Chiếc barie bảo vệ cổng chính hạ xuống. Người vệ sĩ ngồi sát bên ô cửa phụ, lối dành cho người đi bộ. Anh ta nhíu mày, nhìn chiếc xe vespa cũ đang điên cuồng chạy ra bằng vẻ mặt hết sức khó chịu. Người vệ sĩ đưa cái còi lên miệng, huýt mạnh, gập tay ra hiệu, yêu cầu Lim và tôi phải xuống xe trình giấy tờ. Tôi như phát cuồng khi nhận ra Peter đã ngồi vào bên trong chiếc xe hơi xám bạc, mở máy, luồng đèn pha sáng lóa đã rực lên, chỉ cách cửa tầng hầm vài chục mét mà thôi. Lim cho xe chạy chậm, như thể chuẩn bị dừng lại. Anh vệ sĩ cau có tiến về phía chúng tôi, càu nhàu: “Sao giờ này mấy cô mới về? Đưa giấy tờ xe kiểm tra!”. Vậy là chẳng còn gì để mất nữa, tôi dợm bước xuống, nghĩ tuyệt vọng. Bất thần, chiếc xe vespa lồng lên. Tôi đổ ập vào Lim, níu chặt hông cô ta. Bằng tốc độ chóng mặt, Lim cho cái xe lao lên, buộc gã vệ sĩ phải nép sát vào cây cột. Chiếc vespa lao vút qua ô cửa phụ, nhanh đến mức gã vệ sĩ chỉ há hốc miệng, không kịp phát ra âm thanh nào. Đúng lúc đó, xe của Peter Yeo chạy ra đến nơi, hy vọng bắt kịp chiếc vespa. Nó đành dừng khựng trước cái barie chắn ngang khốn kiếp, giận dữ nhìn theo Lim chở tôi lao ra con đường lồng lộng gió, ngập tràn xe cộ.
Ngồi sau con xe bọ hung, tôi thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng tim tôi vẫn đập mạnh đến mức Lim còn nghe thấy. Lúc này, nỗi sợ trong tôi thấm sang cô. Lim cho xe chạy lúc nhanh lúc chậm, có lúc dừng lại đột ngột để cắt đuôi nếu kẻ nào theo dõi. Rồi cô ta rẽ vào một con hẻm ngoằn ngoèo, chạy chậm lại, hỏi:
- Bây giờ đi đâu? Lim chở chị về nhà nhé. Chị vẫn ở khu nhà trọ cũ chứ?
- Đừng về nhà... - Tôi rên lên. Chỉ hình dung quay lại căn hộ chung cư cao cấp, bên trong có Peter rình sẵn, tôi cũng đủ lạnh gáy. Chẳng còn nơi đâu để trú chân, tôi chỉ còn biết dựa dẫm vào Lim. Tôi đưa ra lời đề nghị khẩn thiết - Lim, nghe này. Cho tôi về nhà Lim tối nay được không? Chỉ tối nay thôi. Sau đó, tôi sẽ không làm phiền Lim nữa đâu...
Nhà Lim nằm trong khu phố yên tĩnh. Một căn nhà bình thường, tiện nghi vừa phải, chẳng có đồ đạc nào quá sang trọng. Tôi và Lim nấu nướng và ăn cơm trong căn bếp nhỏ. Cô nhóc mở tủ lạnh, lấy ra mấy trái ổi ruột đỏ, hít hà mùi thơm quả cây. Cô nàng ngoạm từng miếng lớn nhai rau ráu ngon lành. Còn tôi cắt từng miếng nhỏ, chấm muối ớt, ăn từ tốn.
- Chị kể tiếp đi! - Lim đề nghị - Em không ngờ là chị khốn khổ đến thế...
Suốt bữa ăn, Lim chăm chú nghe tôi giải thích về mối quan hệ với Peter Yeo. Gương mặt cô chuyển từ ngạc nhiên, lo sợ, rồi tràn đầy thương cảm. Rõ ràng, trước đây, cô nhóc này không phải không nghi ngờ về hành tung khó hiểu của tôi. Được thôi, tôi sẽ cho cô vào xiếc. Tôi không bịa tạc nhiều. Hầu hết những gì tôi đã kể cho cô ấy nghe đều là sự thật, nhưng là một sự thật được bẻ cong, hoàn toàn có lợi cho tôi. Hít một hơi dài, chớp chớp mắt để lộ nỗi đau đớn, tủi nhục, tôi trầm giọng:
- Cuối cùng thì tôi phải khuất phục hắn. Nếu không, hắn buộc tôi rời khỏi Red Sun. Mà Lim biết đó, tôi không chỉ sống cho một mình tôi. Tôi còn ba má, còn tụi em ở ngoài quê cần tiền giúp đỡ.
- Còn CD Nguyên thì sao? Có phải... Có phải anh ấy cũng... cũng mến chị không? - Khi hỏi câu này, mắt Lim vội vã cụp xuống, lo âu.
Vậy là giữa CD Nguyên và cô nhóc ngốc nghếch này chưa có gì sâu đậm. Nhưng cô nhóc này đã yêu anh ấy thật rồi. Chẳng khó khăn gì, tôi phán đoán ngay. Bỗng dưng, tôi cười thầm, cảm thấy nhẹ nhõm. Giá như tôi có thể gật đầu lúc này, để xác định quyền sở hữu của tôi với CD Nguyên. Nhưng tính toán khôn ngoan ngăn tôi lại. Lúc này cần phải tranh thủ sự trợ giúp của Lim trước đã. Tôi đã xóa bỏ được ác cảm và ngờ vực của con mồi. Bây giờ, tôi phải làm cho nó thuần phục mình. Lắc đầu nhè nhẹ, tôi nói khẽ khàng:
- Không, giữa tôi và CD Nguyên chỉ là quan hệ công việc thôi. Lim thừa biết môi trường công sở, người ta thường thích những chuyện đặt điều. Chỉ vì tôi hay đi với sếp đến các công ty nhận đặt hàng, nên họ đồn thổi như vậy. Hình như anh ta để ý một ai khác cơ. Tôi không để ý đâu. Lim cứ thử tìm hiểu coi sao...
Gương mặt Lim bỗng giãn ra, mỉm cười sung sướng. Ồ, cô ta thật dễ sập bẫy làm sao. Cô nhóc đưa cho tôi thêm một trái ổi nữa, băn khoăn:
- Hoàng Anh này, tại sao Peter Yeo lại truy đuổi chị? Chị đã làm điều gì để ông ta giận điên như thế?
- Tôi từ chối không quan hệ với ông ta nữa. Có thể tôi rời khỏi công ty cũng được. Nhưng tôi sẽ tố cáo việc ông ta lợi dụng tôi, Lim ạ. Khi tôi nói thế, ông ta phát khùng lên. Phải khó khăn lắm, tôi mới chạy thoát được! - Tôi nói láo trơn tru, không chớp mắt. Rồi tôi lại hạ giọng, u ám - Rời Red Sun, không biết tôi sẽ ra sao nữa, Lim ơi...
Cô nhóc vươn người về trước, nắm nhẹ bàn tay tôi, an ủi:
- Chị đừng lo. Người tốt phải được đối xử công bằng. Có gì, em sẽ nói thật, bảo vệ cho chị!
Điện thoại di động vang lên tiếng nhạc. Peter Yeo gọi. Tôi lưỡng lự giây lát rồi mở máy. Ít nhất, tôi phải biết hắn ta muốn gì ở tôi lúc này đây.
- Hoàng Anh, tôi muốn gặp cô. Tôi hứa, sẽ không có gì xảy ra cả. Tôi chỉ muốn nói chuyện sòng phẳng với cô mà thôi - Giọng Peter trơn mượt.
- Ở đâu? - Tôi nói vào ống nghe, liếc nhanh về phía Lim. Cô mở to mắt nhìn tôi, đầy căng thẳng.
- Về căn hộ chung cư cao cấp. Tôi đang đợi cô ở đó!
Tiếng máy cắt đột ngột. Có lẽ mặt tôi tái mét ghê rợn lắm. Đến mức mà Lim phát hoảng lên.
- Ai gọi chị vậy? Có việc gì vậy?
- Không, Peter gọi đe dọa tôi thôi mà. Ông ta không biết tôi trốn ở đâu. Ổn thỏa hết rồi. - Tôi nói dối dễ dàng, đầu óc vẫn gấp gáp suy nghĩ. Nếu tôi không về căn hộ chung cư lúc này, sẽ không ổn. Đột nhiên, tôi gập đôi người lại, mặt nhăn nhúm - Tôi đau bụng quá, Lim ạ. Thuốc đau dạ dày của tôi để ở nhà rồi.
- Để em đi lấy cho chị. Chị bây giờ trọ ở đâu? - Lim cuống quýt lên.
Mời bạn tìm đọc những phần tiếp theo trong quyển CÔNG TY - Tác giả: Phan Hồn Nhiên, sách đang có bán tại các nhà sách trong cả nước. |