Tôi cứ ngỡ thế giới trong "Một trăm ngày trước tuổi hai mươi" cũng là máu me, chết chóc, cũng là đau thương, nước mắt. Ấy vậy mà không, cuốn sách viết về chiến tranh nhưng ở một lát cắt rất khác: Những tân binh trước ngày ra trận. Những câu văn sao mà giản dị, đời thường, tự nhiên như rơm rạ, như lá xanh trên cành.

Chẳng cần phết cái màu lãng mạn hay cái ngọt ngào như mật mía, những trang văn của Đoàn Tuấn vẫn khe khẽ đậu lại trong lòng tôi như một cánh bướm dừng chân trên cánh hoa rực nở.
Đoàn Tuấn dựng lại lắm nỗi vất vả của những binh nhì ở chốn thao trường cùng những đặc trưng tính cách của họ. Chẳng lãng mạn, hào hoa "Quân xanh màu lá dữ oai hùm" đâu, tất cả đều rất đời, rất thật. Cuộc sống cứ ngang nhiên mà chảy tràn trên trang giấy thôi. Những người bính binh nhì vốn dĩ là những chàng trai trẻ còn thiết tha với cuộc sống gia đình, với ghế nhà trường, với những êm đềm trong đời nên còn đào ngũ chạy về để làm mẫu vẽ cho ba, để diện quân phục khoe với cô giáo và các bạn cùng lớp... Họ còn giấu sữa rồi lén lút uống trong đêm, còn cùng nhau sửa chiếc quần bộ đội thùng thình thành bó sát, còn vì miếng ăn mà hậm hực, còn mộng mơ những cô gái xinh đẹp khi ở nhà dân,...
Có lẽ, cuộc sống của họ ở nhà dân là được dựng lên nhiều nhất, quay chiếu rõ ràng nhất. Từ chuyện ăn ngủ, sinh hoạt, cách nói chuyện, chim chuột nhau đến cả những câu đố thanh giảng tục, nét đẹp của phụ nữ Mường, Thái cũng như thú vui hút thuốc lào, những mối tình chóng vánh, những chung đụng xác thịt... Bao nhiêu là chuyện trên đời cứ thế được dịp tuôn ra trên ngòi bút. Đoàn Tuấn kể tếu, gọn và đặc biệt trơn tru nên càng đọc càng thích. Hình ảnh những người lính hiện lên trên những trang văn cũng giàu chất lính. Có những thế hệ như thế đó ra trận. Họ đi với tất cả sự hồn nhiên vốn có. Hôm nay gặp gỡ nhưng ngày mai biết ai còn ai mất. Vẫn có lãng đãng chút dư vị chia ly, chút buồn bã lan tràn trong giọng văn hài hước.
Rồi sau hơn 100 ngày được huấn luyện để đưa ra biên giới phía Bắc hay phía Tây Nam, họ đã dần trưởng thành hơn, tình đồng chí cũng thắt chặt, nồng nàn. Những trái non đã lớn phổng thành những trái già sành sỏi đời, đủ sức vững chãi để đối đầu với phong ba.
Cuốn sách khép lại rồi nhưng chiếc bìa màu xanh lá cùng những binh nhì dí dỏm có, mánh khoé có, hiền lành có, sôi nổi có... cứ chờn vờn trong tâm trí tôi. Người lính đạo mạo, uy nghiêm và dũng cảm nơi chiến trận cũng từng một thời là những thanh niên sống rất hồn nhiên, rất thanh niên như thế ấy.
- Trần Thị Thúy Diễm -
#100_ngày_trước_tuổi_20 #Đoàn_Tuấn #nxbtre#review
✅ Thông tin chương trình review "SÁCH TRẺ & TÔI": https://bit.ly/2J1VNcJ