- Biết thế, đón xe buýt cho xong!
Tôi vừa lẩm bẩm, vừa xoa xoa hai cánh tay cho ấm người lên một chút. Tôi đã đứng bên ngoài cửa chính của khu mua sắm hơn hai mươi phút. Vậy mà Aaron vẫn mịt mờ tăm tích. Gió lạnh đã thay thế bầu không khí buổi chiều nóng bức. Vậy mà tôi lại đang ăn mặc phong phanh, áo khoác không có. Tôi xem đồng hồ đến lần thứ mười. Anh ta ở đâu thế nhỉ.
Đúng tám giờ, cuối cùng tôi đành quyết định gọi điện về nhà nhờ người tới đón. Vừa mở cánh cửa kính lớn của siêu thị, thì thấy xe của Aaron xuất hiện từ xa. Aaron thắng xe ngay trước mặt tôi, làm ô nhiễm bầu không khí với một làn khói khét lẹt. Bảnh chọe trong chiếc áo thun đen và cả quần Jeans cũng màu đen, Aaron điệu đàng nghiêng người mở cửa xe cho tôi. Anh ta huýt sáo nho nhỏ và gật đầu tán thưởng bộ quần áo mới của tôi:
- Được. Đẹp đấy.
Tôi ngượng chín người, mong rằng anh ta không nghĩ tôi trưng diện cho anh ngắm. Đang lạnh run, tôi vội vàng lên xe:
- Cảm ơn anh.
- Lạnh không?
- Cũng hơi hơi.
- Vậy mặc cái này vào.
Anh ta thờ ơ quẳng chiếc áo khoác bằng da đen vào lòng tôi.
- Vâng. Sao anh đến trễ thế?
- Đổ xăng.
- Đổ xăng ư?
- Ừ. đông quá.
Anh vừa nói vừa cho xe phóng vọt ra ngoài bãi đậu.
Cố thoải mái dựa người vào lưng ghế tựa, tôi vừa tự hỏi: “Có ai phải chờ cả nửa tiếng để đổ xăng bao giờ?”
Kế hoạch đi nhờ xe của tôi thế là đã có sự khởi đầu quá tồi tệ. Ngay cả sau đó cũng chẳng tốt hơn tí nào. Aaron cho xe phóng như bay không thèm để ý đến tôi đang run lên cầm cập trong chiếc áo da không lấy gì làm dày của anh. Sau vài phút im lặng, anh ta hỏi:
- Em đói không?
Cái bao tử của tôi bắt đầu lên tiếng, ca thán rằng nó đang trống rỗng. Từ lúc dùng bữa trưa tới giờ, tôi chưa ăn gì cả:
- Cũng hơi hơi.
Tôi đã thoáng nghĩ tới việc xe anh chỉ tạt qua quầy bán thức ăn nhanh trên đường, mua vài cái bánh rồi sẽ về thẳng nhà tôi cho sớm.
Aaron đề nghị:
- Vậy mình sẽ dừng ở nhà hàng
Tôi ngạc nhiên quá đỗi.
- Vâng, cũng được. Tiện đường về cũng đỡ mất thời gian.
Mới nghe thế, Aaron đã khó chịu:
- Em vội lắm à?
- À, không. Chẳng qua em còn nhiều việc đang đợi ở nhà thôi.
Aaron không trả lời. Lợi dụng đường vắng, anh tăng tốc đến tám mươi dặm một giờ. Chiếc xe mui trần lao đi vun vút mà Aaron chẳng buồn bận tâm kéo mui lên. Tôi khổ sở ôm đầu để tóc không bị rối lên một cách vô tội vạ.
Thật may mắn, trước mặt có đèn đỏ. Quãng đường này khá đông nên buộc Aaron phải đi chậm lại.
Aaron rít lên câu gì đó qua kẽ răng nhưng tôi không sao nghe được. Vừa với tay vặn nhỏ âm thanh của bài nhạc rap chói tai phát ra từ radio trong xe, tôi vừa phải hét lên mới không bị tiếng ồn át giọng mình:
- Anh bảo gì cơ?
Aaron nhăn nhó:
- Lũ xe cộ chết tiệt dám cản đường. Phải phóng thật nhanh mới thú chứ.
Nói xong, anh ta với tay vặn nhạc lớn lên, còn to hơn lúc nãy.
Thất vọng, tôi vừa phải cố chịu đựng tiếng ồn, vừa tự hỏi tại sao tôi lại đồng ý đi chung xe với Aaron làm gì. Tôi đã bao giờ nói chuyện nhiều với anh ta đâu. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Brian lại không ưa gì Aaron. Anh tôi có lần nói Aaron khá vui tính, chỉ tội tính tình hơi ích kỷ. Lúc này tôi đang được một Aaron ích kỷ “chỉ giáo” sơ sơ. Còn Aaron vui tính thì trốn biệt ở tận đẩu tận đâu mất rồi.
Tôi lén nhìn Aaron, thấy mái tóc anh ta rối bù trong gió, hai tay đập nhẹ vào vô lăng theo nhịp nhạc thì thụp đến khó chịu. Anh ta say sưa lạng lách, lại còn chèn xe cả một ông già râu tóc bạc phơ.
Tôi tưởng anh không cố ý nên hét lên nhắc nhở:
- Coi chừng! Đừng ẩu chứ!