Tuy không có đồng hồ, nhưng tôi tính nhẩm trong đầu, khoảng mười phút sau chúng tôi đã ra khỏi những đường hầm hiện đại, trở lại những đường hầm cũ kỹ và ẩm thấp. Đường còn xa, lũ ma-cà-chớp còn nhiều thời gian để đuổi kịp chúng tôi.
Tới một ngã ba, ông Crepsley rẽ trái. Vancha bỗng ngừng lại gọi:
- Larten.
Ông Crepsley quay lại. Ông hoàng Vancha khom thấp người, như biến mất trong đường hầm tối, thì thầm:
- Phải cố gắng đánh lạc hướng chúng. Nếu chúng ta tiến thẳng lên mặt đất, không chừng chúng đã tới đó trước chúng ta rồi.
- Nhưng nếu không đi theo đường cũ, chúng ta sẽ bị lạc. Không rành khu vực này, chúng ta rất có thể đi vào đường cụt.
Ông hoàng thở dài:
- Ây da! Nhưng phải thử. Để ta làm mồi nhử. Tất cả các ngươi hãy cố tìm một đường ra khác. Nếu thần may mắn của ma-cà-rồng phù hộ, ta sẽ tìm lại được các ngươi.
Nghỉ một lát, rồi chúng tôi rẽ phải, tiếp tục tiến bước. Bây giờ Harkat điều khiển ma-mới thay Vancha. Chúng tôi di chuyển thật nhanh, nhưng cố gắng không để lại vết tích gì trên đường đi qua. Tới cuối đường hầm, chúng tôi lại rẽ phải. Khi vừa tiến vào một đường hầm rộng, Steve bật lên một tiếng ho thật lớn. Ông Crepsley vội vồ lấy nó – tôi cảm thấy lưỡi dao của ông dí sát cổ Steve khi ông rít lên:
- Ho một lần nữa, mày chết ngay.
- Tôi ho thật mà, không... là tín hiệu đâu.
- Không cần biết. Lần sau tao sẽ giết mày.
Steve, cũng như gã ma-mới, im thin thít từ lúc đó. Theo trực giác, chúng tôi tiến thẳng lên trên, lội lõm bõm qua nước và rác bẩn. Mệt mỏi, gớm ghiếc, nhưng tôi không giảm tốc độ. Bên trên lúc này chắc trời đã – hay gần – sáng. Hy vọng độc nhất của chúng tôi, là phải ra khỏi đường hầm trước khi bị ma-cà-chớp phát hiện. Mặt trời sẽ ngăn cản chúng đuổi theo chúng tôi.
Một lát sau, tôi nghe tiếng ma-cà-chớp và ma-mới. Chúng rầm rập chạy trong đường hầm không cần lén lút. Ông Crepsley hơi lùi lại, nghe ngóng xem có phải chúng đang theo sát chúng tôi không. Nhưng hình như chúng không phát hiện ra dấu vết của chúng tôi mà... tất cả bọn chúng đang chạy theo ông hoàng Vancha.