Harkat hỏi:
- Sao họ có thể âm thầm xuất hiện... đến nỗi chúng ta không hề nghe động tĩnh gì?
Tôi bảo:
- Vì chúng ta đã không chú ý đến những gì ở bên ngoài.
- Dù sao chúng ta cũng phải nghe thấy tiếng còi xe chứ.
Steve phá lên cười:
- Họ không hụ còi, vì đã được cảnh giác là phải lặng lẽ di chuyển. Và... trước khi các người mất công kiểm tra thì họ đã tràn ngập cả phía sau và trên mái nhà rồi.
Thấy chúng tôi lom lom nhìn nó dò hỏi, Steve tỉnh bơ nói:
- Nhờ tỉnh táo, nên tôi đã nghe thấy họ đến.
Vancha gầm lên, nhào vào Steve. Ông Crepsley tiến lên chặn đường, nhưng bị ông hoàng xô ra. Mắt long sòng sọc, Vancha xông tới Steve.
Từ bên ngoài một giọng nói được khuếch âm qua loa vang lên, làm ông khựng lại.
- Chúng ta biết các người đang ở trong đó! Đồ sát nhân!
Vancha ngập ngừng, tay nắm lại, rồi chỉ mặt Steve:
- Hãy đợi đấy.
Quay lại, ông chạy tới cửa sổ, hé mở tấm rèm. Ánh sáng của mặt trời và đèn pha tràn vào phòng.
Buông vội tấm rèm, Vancha gào ra ngoài:
- Tắt đèn đi!
- Đừng hòng!
Người cầm loa ha hả cười trả lời.
Đứng suy nghĩ một lúc, ông hoàng hất đầu bảo ông Crepsley và Harkat:
- Kiểm tra hành lang, cả trên và dưới lầu, xem chúng đã vào nhà chưa. Đừng chọc giận chúng. Nếu đám ngoài kia bắt đầu nổ súng, chúng sẽ chặt chúng ta ra từng mảnh.
Ông Crepsley và Harkat lẳng lặng quay ra. Vancha bảo tôi:
- Lôi đầu con chó thổ tả lại đây.
Tôi kéo Steve tới cửa sổ. Ông nắm cổ Steve, quát vào tai nó:
- Vì sao chúng tới đây?
Nó cười khểnh:
- Họ nghĩ các người là sát nhân. Là những kẻ đã giết tất cả những nạn nhân đó.
Vancha gầm lên:
- Đồ con cái của thú hoang lai tạp.
- Đừng đụng chạm tới chuyện cá nhân chứ.
Ông Crepsley và Harkat trở lại. Harkat báo cáo:
- Chúng đầy cả hai tầng trên.
Ông Crespley:
- Hai tầng dưới cũng thế.
Vancha lại lèm bèm rủa, rồi quyết định: