Nourishing soul, Broadening mind

Góp Ý

Trích đọc: CHẠNG VẠNG - Kỳ 4: Chuyện lạ
Update Date: 04/02/2008

 

Sáng hôm sau, tôi mở mắt, có cái gì đó khang khác.

Đó là ánh sáng. Trong rừng vẫn là thứ ánh sáng màu lục xám ngắt của một ngày u ám, đầy mây, nhưng chẳng hiểu sao không gian lại có vẻ sáng sủa hơn. Tôi nhận ra ô cửa sổ phòng mình không có làn sương mù nào che phủ.

Nhảy phóc ra khỏi giường, nhìn ra ngoài trời, tôi thất kinh, rên rỉ.

Một lớp tuyết dày đóng ngoài sân, phủ lên cả nóc chiếc xe tải và làm trắng xóa cả con đường. Nhưng đó chưa phải là điều tệ hại nhất. Lớp nước mưa của ngày hôm qua đọng lại trên các nhánh cành của cây cối giờ đã đông cứng lại - tạo thành những hình hoa văn kỳ dị, lạ thường, chúng bám đầy trên những ngọn cây. Còn trên đoạn đường lái xe vào nhà thì nước mưa đóng băng trơn cứng. Trời ơi, mặt đất dù có khô rang thì cũng phải khó khăn lắm, tôi mới giữ được cho mình khỏi bị “chụp ếch”. Còn với tình hình như hiện nay thì tôi chỉ còn mỗi cách leo trở lại lên giường là an toàn nhất.

Bố đã đi làm trước cả khi tôi bước xuống cầu thang. Nếu xem xét từ nhiều góc độ thì có thể nói rằng sống với bố cũng tương đương với việc sống một mình. Thay vì là sự cô đơn, tôi lại nhận ra mình đang say sưa với nỗi cô độc.

Tôi nhanh chóng làm sạch bách một tô ngũ cốc và hộp nước cam. Nghĩ về niềm hân hoan đến trường hốt nhiên tôi cảm thấy gai gai cả người. Tự tôi cũng thừa hiểu tâm trạng đó không phải là do môi trường học tập, hay do việc gặp gỡ nhóm bạn chơi chung mang lại. Hết sức thành thật với bản thân, tôi thừa nhận rằng sở dĩ tôi háo hức đến trường là bởi lẽ tôi sẽ được gặp Edward Cullen. Tôi ngốc nghếch như thế đấy, ngốc quá chừng quá đỗi.

Đúng ra, sau buổi nói chuyện vớ vẩn, đầy nỗi sượng sùng ở hôm qua, tôi phải nên tìm cách tránh mặt hắn ta mới phải. Tôi nghi ngờ con người này; việc gì hắn phải cư xử khác với những gì biểu lộ qua ánh mắt chứ? Lúc này, trong tôi vẫn còn y nguyên cái cảm giác hãi sợ luồng khí hằn thù tỏa ra từ con người ấy, và khi nhớ tới gương mặt toàn bích của Edward, tôi vẫn còn e ngại, bối rối cho tới giờ. Tôi dư biết một điều rằng thế giới của tôi và thế giới của hắn ta là hai thiên cầu không bao giờ gặp nhau. Vì vậy hôm nay, tôi không nên có tâm trạng ngóng trông, chờ đợi Edward như thế nữa.

Bước xuống mặt đường đóng băng rắn đanh rồi mà tôi vẫn chưa thể hoàn toàn tập trung được. Ra đến chỗ xe tải, bất chợt tôi gần như bị mất thăng bằng... Ối... hú vía, may sao mà bám ngay vào được chiếc kính chiếu hậu. Rõ ràng hôm nay sẽ là một ngày hãi hùng đây.

Trên đường lái xe đến trường, để khỏa lấp dư âm của nỗi hoảng sợ về việc vừa mới trượt chân té xong, cũng như những nghĩ suy không mong muốn về Edward Cullen, tôi nghĩ đến Mike và Eric, về những khác biệt trong cách ứng xử mà hai người họ đã dành cho tôi. So với hồi ở Phoenix, chắc chắn là tôi vẫn chẳng có gì thay đổi. Những người bạn trai khác của tôi ở quê nhà, những người đã cùng tôi trải qua thời niên thiếu vụng về, thô kệch nên đã quen thuộc với điều ấy. Còn ở đây, có lẽ trông tôi là lạ, mà những điều mơi mới, là lạ kiểu như vậy thuộc loại của hiếm ở cái thị trấn Forks này. Hay phải chăng những cái vụng về ngớ ngẩn của tôi, thay vì làm mọi người khó chịu mà xem tôi như một con bé khốn khổ, lại trở nên hay hay dưới mắt họ, và chính đó là điều khiến tôi được yêu mến. Dù có là lý do gì đi nữa thì tính cách đáng yêu của Mike dành cho tôi và thái độ muốn cạnh tranh bộc lộ rõ ràng của Eric đều làm cho tôi ngần ngại. Tôi không dám chắc là có phải thật sự mình không muốn được quan tâm như vậy hay không.

Chiếc xe tải của tôi vậy mà chẳng gặp phải trở ngại nào với cái thứ băng đen ngòm đóng chặt trên mặt đường. Nhưng nó chạy rất chậm, cứ ì à ì ạch bò ra trên đường, thật tình, tôi không hề muốn đánh động cả khu phố bằng những tiếng ầm ầm ì ì này đâu.

Đến trường, tôi nhảy phóc xuống xe, cần phải kiểm tra xem tại sao nó lại giở chứng như thế. Một vật sáng lấp lóe đập vào mắt tôi, tôi đi vòng ra phía sau cốp xe - thận trọng bíu vào gờ cốp - kiểm tra lại các bánh. Có một sợi dây xích nhỏ bắt chéo thành hình thoi vòng qua các bánh xe (để có thể tăng thêm ma sát khi xe phải lăn bánh trên những con đường trơn trợt). Vậy là bố đã dậy từ rất sớm để tròng xích vào xe tôi! Cổ họng tôi đột nhiên nghẹn lại. Tôi vốn không quen được người khác chăm sóc. Mối quan tâm âm thầm của bố khiến tôi thực sự ngỡ ngàng.

 

 
(Trích trong quyển CHẠNG VẠNG - Tác giả: Stephenie Meyer
- Người dịch: Tịnh Thuỷ)
 
 
Đón đọc Kỳ 4: Những lời mời
Other News