Nó bắt đầu nhận ra tiếng vo ve rung động liên tục, nhưng với kinh nghiệm cả đời nó cũng không xác định được tiếng đó xuất phát từ đâu. Khi âm thanh đó tăng cường độ, đầu nó có cảm giác kỳ lạ vô cùng, như thể mọi mảnh xương thớ thịt đang rung chuyển. Giống như có chiếc máy bay bay thật thấp trên đầu. Sự cộng hưởng dường như hình thành một trái cầu gai năng lượng ở ngay trung tâm cái đầu nó. Bây giờ nó thật sự bắt đầu hoảng loạn, nhưng nó không thể nhúc nhích một cơ bắp nào, không thể làm gì để kháng cự.
Trong lúc gã
Cố gắng thu hết can đảm, Will hỏi:
- Chuyện gì đang xảy ra?
Nhưng chẳng có câu trả lời nào từ những hình thù tối tăm vĩnh viễn.
- Các ông không dọa được tôi bằng cách này đâu.
Bọn chúng vẫn im lặng.
Will nhắm mắt lại một lúc, nhưng khi nó mở mắt ra, nó thấy nó không còn có thể phân biệt được cả đường viền hình thù bọn
Gã Styx bên trái hỏi:
- Việc thiếu ánh sáng có khiến mày bị đảo lộn không?
- Không, tại sao chứ?
- Tên mày là gì?
Từng chữ cứa vào đầu Will như từng lưỡi dao đâm xọc từ bóng tối.
- Tôi đã nói rồi, tôi là Will. Will Burrows.
- Tên thật của mày kia!
Cái giọng đó một lần nữa khiến Will nhăn nhó vì đau đớn – như thể mỗi tiếng đều kích thích điện giật thái dương nó. Will đáp qua kẽ răng nghiến chặt:
- Tôi không hiểu ông muốn nói gì.
Trái cầu năng lượng bắt đầu khía vào trung tâm cái sọ của Will, tiếng vo ve lúc này tăng cường độ mạnh hơn, nhịp đập buốt nhói bọc kín nó trong một tấm chăn áp lực.
- Mày có liên hệ với một người tên Burrows không?
Đầu Will đang bơi, những đợt sóng đau đớn khiến nó quằn quại. Chân và tay nó ngứa râm ran một cách khó chịu như bị kim châm. Cảm giác khủng khiếp này từ từ lan khắp cả cơ thể nó.
Nó hét:
- Người đó là cha tôi!
Cái giọng tra vấn đanh thép rõ ràng bây giờ càng gần hơn:
- Mục đích chúng mày ở đây là gì?
Will nuốt nước miếng trào trong miệng, nói bằng giọng nấc nghẹn:
- Các ông đã làm gì cha tôi?
Nó cảm thấy nó sắp ói ra bất cứ lúc nào.
Cái giọng tra vấn thận trọng nhưng khăng khăng áp đặt giờ đây dường như đang phát ra từ trái cầu năng lượng bên trong đầu Will.
- Mẹ mày ở đâu?
Như thể cả hai gã
Chúng lặp lại:
- Mục đích của mày là gì?
Will cố gắng một lần nữa vùng vẫy thoát ra số phận, nhưng nhận ra là nó không còn cảm xúc đối với cơ thể nó nữa. Thật ra nó cảm thấy như thể nó đã bị triệt tiêu đến mức không còn gì ngoài một cái đầu lơ lửng, bị thả trôi nổi trong một đám sương mù tối tăm, và nó không thể nào dò ra đâu là hướng lên đâu là hướng xuống.
- TÊN? MỤC ĐÍCH?
Câu hỏi tới tấp nặng nề trong lúc Will cảm thấy tất cả năng lượng còn lại của nó bị hút khỏi thân thể. Thế rồi cái giọng lải nhải liên tục trở nên yếu dần đi như thể Will đang di chuyển xa dần nguồn âm thanh đó. Từ khoảng cách rất xa, tiếng nói dường như vẫn đang quát theo từ phía sau nó, và khi tiếng quát bắt kịp nó, từng lời một biến thành từng mũi kim ánh sáng đâm chọc vào mắt của nó, bơi lội lặn hụp cho đến khi bóng tối trước mắt nó tràn đầy một biển sôi sục những chấm trắng, sáng và chói đến nỗi mắt nó nhức nhối.
Những tiếng thì thầm đay nghiến vẫn luôn vây bọc quanh nó và căn phòng quay mòng mòng, chúc ngược xuống. Một đợt sóng buồn nôn sâu thẳm khác áp đảo nó, và một cảm giác cháy bỏng dồn trong đầu nó đến mức chực bùng nổ. Trắng, trắng, trắng lóa, chen chúc tù túng trong đầu nó cho đến khi cảm thấy như sắp nổ tung.
- Tôi sắp ói... làm ơn... tôi sắp... tôi muốn xỉu... làm ơn...
Ánh sáng của không gian trắng toát đóng dấu nung vào nó. Rồi nó cảm thấy mình càng lúc càng nhỏ dần đi, cho đến khi nó chỉ còn là một cái đốm li ti trong nỗi trống rỗng mênh mông trắng toát. Sau đó ánh sáng bắt đầu suy yếu và cảm giác nóng rát giảm dần đi, cho đến khi mọi thứ trở lại đen thui và yên tĩnh, như thể chính vũ trụ đã đi mất rồi.
Nó tỉnh lại khi Quan Nhì xốc nó bằng một tay, tay kia vặn chìa trong ổ khoá cửa xà lim. Nó run rẩy và yếu ớt. Chất ói mửa còn nhểu xuống phần trước áo quần của nó, và miệng nó thì khô đắng với cảm giác cay sè lạnh tanh khiến nó nôn ọe. Đầu nó nhức như búa bổ, và nó cố gắng ngước nhìn lên như thể một phần thị lực của nó đã bị mất. Nó không thể nào đừng rên rỉ khi cánh cửa mở ra.
Gã Quan Nhì buông cánh tay Will ra, nói:
- Bây giờ thì hết vênh váo nhé!
Will cố gắng bước, nhưng chân nó mềm nhũn như cọng bún. Quan Nhì lại nhếch mép châm chọc:
- Sau khi nếm lần đầu món Ánh Tối.
Chỉ hai bước là chân Will sụm xuống và nó nặng nề ngã xuống trong tư thế quỳ gối.
- Will, Will ơi, bọn chúng đã làm gì mày?
- Mày bị bắt đi suốt mấy tiếng đồng hồ...
- Chỉ mệt...
Will cố gắng nói trệu trạo, nó vấp cái ngạch cửa, té lăn cù, dễ chịu vì cái mát lạnh của lớp chì ốp đá mà cái đầu nhức buốt của nó tựa vào. Nó nhắm mắt lại... Nó chỉ muốn ngủ... Nhưng đầu nó quay mòng mòng và cơn buồn ói vẫn đang trào lên trong người nó.
- MÀY!
Gã cảnh sát rống.
- Tới phiên mày.
- Ôi, không.
Gã cảnh sát ra lệnh:
- ĐI NGAY! Đừng để tao phải nhắc lại.
Mắt Chester đờ đẫn vì sợ hãi. Nó hỏi:
- Ánh Tối là cái gì?
Gã cảnh sát mỉm cười:
- Chỉ là thẩm vấn. Không có gì phải lo lắng cả.
- Nhưng tôi không biết gì hết...
Will bị đánh thức bởi tiếng mở ra của ô cửa theo dõi ở phần dưới cánh cửa. Một giọng nói lạnh lùng thông báo:
- Đồ ăn.
Nó đang đói. Nó nhổm người trên một cánh tay, cơ thể nó nhức nhối ê ẩm như thể nó bị cúm. Mọi khớp xương bắp thịt đều như kêu gào khi nó cố nhúc nhích.
Nó than thở:
- Ối, trời ơi!
Bỗng nhiên nó nhớ ra
Will loạng choạng đứng lên, khó nhọc lê lết tới ngạch cửa lấy hai cái khay. Nó kiểm tra sơ qua đồ ăn. Có hai cái chén đựng gì đó và một cái ca thiếc đựng chất lỏng gì đó. Cả hai trông không ngon lành gì hết, nhưng ít nhất là còn đang nóng, và có mùi không đến nỗi nào.
Nó cúi xuống thằng bạn, gọi:
-
Will cảm thấy khổ sở. Chính nó, một mình nó, chịu trách nhiệm về mọi việc đang xảy ra cho cả hai đứa. Nó lắc nhẹ vai của
- Ê, mày có sao không?
Thằng bạn nó rên rỉ và cố ngóc đầu lên:
- Ư... ơ... Cái...?
Will có thể nhìn thấy mũi
- Đồ ăn nè,
Will kéo
- Để tao yên!
Will nói:
- Vậy là có tiến triển tốt. Đây, ăn đi.
Nó đưa cái chén cho
- Tao không đói. Tao cảm thấy kinh khủng quá.
Will đưa cái ca đựng chất lỏng cho bạn:
- Ít nhất cũng ráng uống một ít thứ này. Tao nghĩ đó là một thứ trà dược thảo.
- Bọn chúng hỏi mày cái gì?
- Mọi thứ. Tên... địa chỉ... tên mày... tất cả những thứ đó. Tao không nhớ nổi phần lớn. Tao nghĩ tao đã xỉu... Tao thực tình tưởng là mình sắp chết.
Will bắt đầu cười khẽ. Có vẻ kỳ cục là nỗi đau đớn của nó dường như nhẹ nhàng hơn khi nghe những lời than vãn của bạn nó.
- Cái gì mà cười? Vui vẻ gì chứ?
Will bật cười lớn:
- Không. Tao biết. Xin lỗi nghe. Đây, thử món này coi. Thật ra nó cũng ngon.
- Mùi không đến nỗi nào.
Will lại múc đầy miệng, bảo:
- Ăn đại đi, mày ơi!
Cứ nuốt xong một muỗng cháo, Will lại cảm thấy khỏe mạnh hơn.
- Tao cứ nghĩ là tao đã khai gì đó với họ về mẹ tao và Rebecca, nhưng tao không chắc là có phải tao chiêm bao hay không?
Nó nuốt, rồi lặng thinh mấy giây, cắn môi như thể có gì đó khiến nó lo lắng.
- Tao chỉ hy vọng tao đã không khiến họ cũng bị liên lụy.
Nó múc đầy một miệng nữa, tiếp tục nói trong lúc vẫn nhai, ký ức lại trở về với nó:
- Và cuốn nhật ký của ba tao – tao cứ thấy nó trong đầu mình, rõ như bất cứ thứ gì – như thể tao ở đó, quan sát, khi những ngón tay dài trắng bệch của họ mở cuốn sổ ra và lật từng tờ một. Nhưng mà chuyện như vậy không thể nào xảy ra, đúng không? Nhập nhằng tùm lum. Còn mày thì sao?
- Tao không biết. Có thể tao đã nói tới cái hầm ở nhà mày... gia đình mày... má mày... và Rebecca... ừ... có thể tao đã nói với bọn chúng gì đó về con nhỏ... nhưng... mà Trời ơi, tao không biết... loạn xị hết. Dường như tao không thể nhớ tao đã nói cái gì, hay tao đã nghĩ cái gì.
Nó đặt cái ca thiếc xuống và đưa hai tay bưng đầu lắc lư trong khi Will ngả lưng ra sau, đăm đăm ngó trần nhà tăm tối.
Nó thở dài:
- Không biết mấy giờ rồi. Ở trển.
Ước chừng trong một tuần kế tiếp, sau khi diễn ra thêm những cuộc thẩm vấn với bọn Styx, Ánh Tối để lại cho cả hai đứa nó hậu quả phụ khủng khiếp như lần trước: kiệt sức, mụ mị đi, không biết chắc mình đã nói gì với những kẻ tra tấn mình và những cơn hoảng loạn chắc chắn ói mửa.
Thế rồi một hôm tụi nó được để yên. Mặc dù vẫn không chắc chắn, nhưng cả hai đứa đều cảm thấy bọn Styx ắt là giờ đây đã thu thập tất cả những gì chúng muốn, và tụi nó hy vọng mà không tin tưởng lắm là vụ điều tra đã xong.