Will giật mình thức tỉnh, thở mạnh như thể thiếu không khí. Nó ngạc nhiên thấy nó đã ngủ thiếp đi trong tư thế nửa ngồi trên cái ngưỡng cửa chì. Nó đã thiếp ngủ bao lâu? Nó lờ đờ nhìn quanh cái bóng lờ mờ âm u. Chester đã đứng lên tựa lưng vào tường, mắt mở to nhìn trừng trừng cánh cửa xà lim. Will hầu như có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi toát ra từ thằng bạn nó. Nó máy móc nhìn theo ánh mắt đăm đăm của Chester vào cái ô theo dõi: đóng khung trong lỗ hở là gương mặt đểu cáng của Quan Nhì, nhưng do kích thước quá khổ của cái đầu hắn, chỉ có mắt và mũi của hắn lộ ra.
Nghe tiếng chìa vặn lách cách trong ổ khóa, Will cảnh giác vì mắt của gã đàn ông nheo lại. Và cánh cửa mở bung ra, để lộ dáng hình lờ mờ của gã cảnh sát trong khung cửa, giống như hình minh họa hoạt hình quái dị.
Hắn nói với Will:
- MÀY! RA NGAY!
- Tại sao? Để làm gì?
Gã cảnh sát sủa:
- DI CHUYỂN!
- Will?
Will đứng dậy nói yếu ớt:
- Đừng lo,
Chân nó bị vọp bẻ và tê cứng vì sự ẩm thấp. Nó duỗi chân trong lúc lóng ngóng bước ra khỏi xà lim đi vào hành lang. Rồi, không cần yêu cầu, nó bắt đầu đi về cửa chính của Địa-ngục.
Quan Nhì quát trong lúc khóa cửa xà lim lại:
- Đứng im!
Sau đó, tóm lấy cánh tay Will siết đau đớn, hắn giải Will ra khỏi Địa-ngục đi xuống một loạt liên tiếp những hành lang ảm đạm, tiếng bước chân vang vọng trống trải quanh những bức tường tróc vôi và những sàn đá trơ trụi. Cuối cùng, cả hai quẹo vào một cầu thang hẹp dẫn đến một hành lang ngắn và cụt. Hành lang bốc mùi ẩm và mùi đất, như một căn hầm cũ.
Một luồng sáng phát ra từ một cánh cửa mở khoảng giữa hành lang. Cảm giác sợ hãi gia tăng trong lòng Will khi hai người đi tới gần ngưỡng cửa, và đúng như nó nghĩ, nó bị đẩy vào căn phòng sáng trưng và bị kẻ hộ tống giữ đứng lại đột ngột. Lóa mắt vì ánh sáng, Will chỉ he hé mắt khi nhìn chung quanh.
Căn phòng trống trải ngoại trừ một cái ghế kỳ quái và một cái bàn kim loại, phía sau bàn là hai hình thù cao lớn đang đứng, tấm thân gầy gò của họ cúi xuống để đầu của họ gần chạm nhau trong lúc họ nói chuyện bằng giọng thì thầm bí ẩn và khẩn cấp. Will căng tai để nghe họ nói gì, nhưng không có vẻ họ nói bằng bất cứ thứ ngôn ngữ nào mà nó nhận biết, ngắt quãng bởi vì đó là một chuỗi tiếng động tổng hợp âm vực cao đặc biệt gây hoang mang. Nó cố gắng hết sức cũng không thể hiểu được một từ; nó hoàn toàn không thể hiểu được.
Vậy là, với cánh tay vẫn bị gã cảnh sát tóm chặt trong nắm tay sắt, Will đứng đợi, bao tử quặn lên vì lo lắng căng thẳng trong lúc mắt nó dần quen với ánh sáng chói chang. Thỉnh thoảng những người đàn ông lạ lùng đó liếc nhanh về phía nó nhưng Will không dám thốt ra lời nào trước mặt cấp thẩm quyền mới và đáng sợ này.
Họ ăn mặc y chang nhau, cổ áo trắng bóc, thẳng cứng và mới tinh. Những cổ cồn này lớn đến nỗi chúng xếp nếp trên vai của những chiếc áo khoác da dài thẳng đuỗn tận gót, phát tiếng kêu kọt kẹt khi họ cử động làm dấu với nhau. Da trên gương mặt xương xẩu của họ, màu của vôi vữa mới, chỉ làm nổi bật lên con mắt đen nhánh của họ. Tóc của họ, hớt cao đến thái dương và bôi dầu bóng chải ngược lên sọ khiến cho họ có vẻ như đội một thứ mũ bơi bóng láng ôm sát sọ dừa.
Bất ngờ, họ ngừng chuyện đang làm để quay sang nhìn Will.
Quan Nhì đứng sau lưng nó nói:
- Quý ông đây là
Gã Styx bên phải trừng trừng nhìn Will bằng đôi mắt đen không chớp:
- Ghế.
Hắn chỉ bàn tay ngón dài thượt về phía chiếc ghế kỳ quái đặt giữa cái bàn và Will. Mất tinh thần vì linh tính điều chẳng lành, Will không kháng cự khi gã cảnh sát ấn nó ngồi xuống cái ghế. Một thanh kim loại điều chỉnh được nảy lên từ sau lưng ghế cùng hai cái kẹp có độn bông ở trên đỉnh để giữ yên một chỗ cái đầu của người ngồi trên ghế. Gã cảnh sát điều chỉnh chiều cao của thanh kim loại, siết chặt hai cái kẹp, ấn mạnh chúng vào thái dương của Will. Nó cố xoay đầu nhìn gã cảnh sát nhưng bộ kẹp giữ chặt nó. Trong khi gã cảnh sát tiếp tục siết chặt nó, Will hiểu ra là nó hoàn toàn không có lựa chọn nào khác hơn đối mặt với bọn Styx, những kẻ đứng đĩnh đạc sau cái bàn như những thầy tế tham lam.
Gã cảnh sát cúi gập người lại. Will cố liếc mắt nhìn thấy hắn kéo cái gì đó bên dưới cái ghế, rồi nghe tiếng dây nịt da cũ kêu cọt kẹt và những móc khóa kêu lách cách khi mỗi cổ tay nó bị cột vô một đùi tương ứng.
Will liều mạng hỏi:
- Như vầy để làm gì?
- Để bảo vệ chính mày.
Gã cảnh sát đáp trong lúc cúi xuống kéo vòng dây quấn quanh chân Will, ngay phía dưới đầu gối, cột chặt vô chân ghế. Cả hai cổ chân của Will cũng bị cột chặt theo cùng kiểu như vậy, gã cảnh sát kéo các dây buộc căng đến nỗi chúng cứa đau một cách tàn nhẫn, khiến Will quằn quại vì khổ sở. Nó nhận thấy điều này dường như khiến bọn
Còn lại một mình với bọn Styx, Will quan sát trong im lặng hãi hùng trong lúc một gã Styx đem ra một cây đèn hình thù quái dị và đặt nó lên giữa bàn đối diện với Will. Cái đèn có một chân đế chắc chắn và một cái tay ngắn uốn cong tận cùng bằng một cái chụp hình nón. Cái chụp này giữ một cái hình như là bóng đèn màu tím sậm. Nó khiến Will nhớ tới cái đèn chiếu để quay phim hồi xưa mà nó đã thấy trong viện bảo tàng của ba nó. Cạnh cái đèn có một cái hộp đen có nút quay và vặn, được nối với cái đèn bằng một dây cáp nâu xoắn tít. Ngón tay nhợt nhạt của gã
Một gã
Will hỏi với cố gắng khôi hài mong manh, kềm chế cái giọng run run:
- Chụp hình tôi hả?
Gã Styx không để ý đến nó, tiếp tục quay số trên cái hộp đen như thể đang dò đài phát thanh.