Nourishing soul, Broadening mind

Góp Ý

Trích đọc Âm Phủ - Kỳ 4
Update Date: 08/21/2009

Sau đó Quan Nhất chuyển hướng chú ý đến những vật khác, kiểm tra chúng một cách hệ thống. Hắn chần chừ với cái com pa, nhưng dành nhiều thời giờ hơn cho con dao xếp, lần lượt mở từng lưỡi dao ra, siết cái kéo nhỏ cắt móng tay dày cui của hắn, cuối cùng bỏ xuống. Một tay hắn thờ ơ lăn cuộn dây trên mặt quầy, tay kia hắn mở tấm bản đồ địa chất quăn góc lấy trong ba lô của Will, tò mò kiểm tra. Cuối cùng, hắn chồm tới và ngửi tấm bản đồ, nhăn mặt lại với vẻ ghê tởm, rồi chuyển sang cái máy chụp hình.

-         Hừmmmm

Hắn lẩm nhẩm vẻ nghĩ ngợi, xoay trở cái máy giữa mấy ngón tay chuối mắn để cân nhấc nó từ nhiều góc độ.  Will nói:

-         Cái đó của tôi.

Quan Nhất hoàn toàn phớt lờ nó, đặt cái máy chụp hình xuống, cầm lên cây viết và chấm ngòi viết vào một bình mực để trên quầy. Với cây viết hườm sẵn trên một trang của quyển sổ cái để mở, hắn tằng hắng giọng.

Quắc mắt về phía Chester hắn quát:

-         TÊN!

Thằng nhỏ lắp bắp:

-         Là… ơ … Chester… Chester Rawls.

Quan Nhất viết vào sổ cái. Căn phòng vang lên mỗi tiếng sột soạt của ngòi viết chạy trên trang giấy, và Will bỗng dưng cảm thấy hoàn toàn vô vọng, như thể việc ghi danh vào sổ cái là cầm như định đoạt một số phẩn không thể đảo ngược, một qui trình nó không sao hiểu được.

Quan Nhất nạt Will:

-         CÒN MÀY?

Will bạo gan chỉa ngón tay về phía Quan Nhì nói:

-         Ông ấy nói là ba tôi ở đây. Ba tôi đâu? Tôi muốn gặp ba tôi ngay!

Quan Nhất liếc qua đồng nghiệp rồi ngó lại Will.

-         Mày sẽ không gặp ai hết trừ khi mày làm đúng như được bảo.

Hắn liếc thêm một cái nữa về phía Quan Nhì và cau mày với vẻ không tán đồng không cần che đậy. Quan Nhì lảng nhìn đi chỗ khác và bồn chồn đứng không yên.

-         TÊN!

Will chậm rãi đáp:

-         Will Burrows

Quan Nhất cầm cuộn giấy lên tham khảo một lần nữa. Hắn lắc đầu rồi nhìn chằm chằm Will bằng đôi nghiêm khắc, nói:

-         Đó không phải là cái tên ta có trong này.

-         Tôi không bận tâm trong đó viết gì. Tôi biết tên của chính tôi.

Một sự im lặng như chết kéo dài trong lúc Quan Nhất tiếp tục trừng mắt nhìn Will. Bỗng hắn đột ngột đóng ập quyển sổ cái lại, vang lên một tiếng xập, khiến cho mặt quầy bốc lên một đám mây bụi.

Hắn sủa lên điên tiết:

-         NHỐT CHÚNG LẠI!

Tụi nó bị lôi dậy và, đúng lúc tụi nó bị đẩy thô bạo qua khung cửa to bằng gỗ sồi ở cuối khu vực tiếp khách, tụi nó lại nghe một tiếng xì hơi dài nữa, kế đến là tiếng cách khô khan khi một thông điệp ở xa được gởi đến trong hệ thống ống thông tín.

Hàng lang kết nối của Địa Ngục dài khoảng hai mươi mét và chỉ được chiếu sáng mờ mờ bằng mỗi một trái cầu ở tận cuối, nơi đặt một cái ghế và một cái bàn nhỏ bằng gỗ. Một bức tường trống trơn chạy dài bên tay phải, và trên bức tường đối diện là bốn khung cửa thép xỉn màu gắn sâu trong những khối đá chắc chắn chung quanh. Hai đứa bị đẩy tới khung cửa xa nhất, trên cửa có đánh dấu con số IV theo thứ tự La mã.

Quan Nhì mở cửa bằng chìa khóa của hắn và cánh cửa lặng lẽ bật ngược ra trên bản lề được bôi dầu. Hắn đứng qua một bên. Nhìn bọn trẻ, hắn hất đầu về phía xà lim, và  trong khi tụi nó còn chần chừ không dứt khoát ở ngưỡng cửa, hắn mất kiên nhẫn, xua chúng vào bằng bàn tay kếch xù, rồi đóng sầm cửa lại sau lưng chúng.

Bên trong xà lim, tiếng cửa ngục đóng  vang dội một cách bệnh hoạn khắp các bức tường, và bao tử của tụi nó quặn lên khi cái chìa xoay trong ổ khóa.  Tụi nó cố gắng phân biệt các chi tiết trong xà lim tối tăm ẩm ướt bằng cách mò mẫm chung quanh. Trong lúc đi quanh, Chester đã loay hoay đá một cái thùng lăn rổn rảng. Tụi nó khám phá cái xà lim này rộng chừng một thước, gờ tường  dọc theo chiều dài bức tường đối diện cửa được bọc chì. Tụi nó ngồi xuống, không nói với nhau lời nào. 

Tụi nó sờ thấy bề mặt gồ ghề của xà lim lạnh lẽo và ẩm ướt dưới bàn tay tụi nó. Mắt tụi nó dần thích nghi với nguồn ánh sáng duy nhất trong xà lim, ấy là ánh sáng yếu ớt lọc qua cái ô theo dõi trên cánh cửa. Cuối cùng Chester phá vỡ sự im lặng bằng cái khịt mũi rõ to.

-         Ôi, khỉ, cái mùi đó  gì?

Will cũng khịt mũi, nói:

-         Tao không chắc lắm. Ói? Mồ hôi?

Nó hít hửi quanh một lần nữa rồi thông báo, với vẻ ta đây am hiểu.

-         Phenol và …

Hít hít một lần nữa, nước nói thêm:

-         Có phải lưu huỳnh không?

Thằng bạn nó lẩm bẩm:

-         Hả?

-         Không, bắp cải! Bắp cải luộc!

Chester nhăn mặt nói:

-         Tao cóc cần biết nó là gì, nó khó ngửi quá! Chỗ này gớm quá.

Nó quay nhìn thằng bạn nó trong u ám:

-         Làm sao tụi mình ra khỏi được chỗ này hả Will?

Will co đầu gối lên tận cằm và tựa bàn chân lên mép của gời tường. Nó gãi bắp chân không nói năng gì. Nó đang âm thầm nổi giận với chính nó và không muốn bạn nó đoán biết được điều mà nó đang cảm thấy. Có lẽ Chester đã đúng suốt từ đầu, với sự dè dặt tiếp cận và cảnh báo thường xuyên. Nó nghiến răng và co chặt nắm đấm trong bóng tối. Ngu, ngu ngu! Tụi nó đã sai lầm ngớ ngẩn như hai kẻ không chuyên. Nó đã để mặc cho mình bị cuốn đi. Và bây giờ làm sao nó đi tìm cha nó được chứ?

Chester lúc này đã chán chường ngó xuống sàn.

-         Tao có cảm giác khủng khiếp nhất về tất cả những chuyện này. Tụi mình sẽ không bao giờ được về nhà, phải không?

-         Thế này, mày đừng lo. Chúng ta đã tìm được cách vô đây, thì chắc như định đóng cột là tụi mình sẽ lại tìm được cách ra.

Will nói một cách tin tưởng trong nỗ lực an ủi bạn, mặc dù bản thân nó không thể cảm thấy tồi tệ hơn trong tình huống khốn khổ hiện nay.

Không đứa nào cảm thấy muốn nói chuyện nữa, và căn phòng đầy tiếng rỉ rả luôn luôn hiện hữu và tiếng vụt cánh chập choạng của lũ côn trùng vô hình.
 
(Còn tiếp)
Other News