Will và Chester va vấp và té nhào khi bị lôi lên một cầu thang nhỏ để vào một tòa nhà một lầu nằm giữa cái mà Will đoán là văn phòng hay nhà máy xám xịt. Khi đã vào bên trong, gã công an dựng tụi nó đứng lại đột ngột, rồi xoay tụi nó lại, thô lô giật mạnh ba lô ra khỏi lưng tụi nó. Sau đó hắn xô mạnh hai đứa ngồi xuống một băng ghế bằng gỗ sồi trơn trợt có bề mặt lõm xuống chỗ này chỗ kia vì những dấu chặt đẻo đã mòn láng, như thể bao nhiêu năm qua bọn tội phạm đã chà lết nhẵn chiều dài cái ghế. Will và Chester há hốc miệng khi lưng tụi nó dộng vô tường, đau nín thở.
- Chúng mày ngồi im!
Gã công an rống lên, ngồi giữa lối vào và tụi nó. Bằng cách nhóng cổ tới trước Will có thể nhìn qua hắn và qua những cánh cửa có một nửa bằng kính như cửa sổ để nhìn ra đường phố bên ngoài, nơi một đám đông đang tụ tập. Nhiều người xô đẩy nhau để nhìn và một số người bắt đầu hò hét giận dữ và vung nắm đấm lên khi nhìn thấy Will. Nó vội ngồi thụt xuống và tìm cách đưa mắt cho
Will ngó thấy một bảng thông báo bên cạnh cửa, có khá nhiều tờ giấy viền đen được ghim trên đó. Hầu hết chữ viết đều quá nhỏ không thể đọc được từ chỗ nó ngồi, nó chỉ có thể đoán được những đề mục viết tay như Nội qui hay Sắc lệnh đặt trước một dây những con số.
Tường của trạm công an sơn màu đen từ sàn đến lan can, phía trên là màu bạc phếch, từng chỗ bị tróc và vằn vện bụi bặm. Bản thân cái trần thì vàng ố màu nicôtin khó chịu với những vết nứt sâu chạy lung tung mọi hướng như tấm bản đồ đướng xá của một nước nào đó. Trên bức tường ngay phía trên Will có một tấm hình của một tòa nhà cấm nhìn với những khe hở làm cửa sổ và những chấn song khổng lồ chắn ngang cổng chính. Will chỉ có thể đọc được chữ “Địa Ngục Tân Môn” ghi bên dưới.
Đối diện tụi nó là một cái quầy dài, gã cảnh sát đã đặt ba lô của tụi nó và cái xẻng của Will lên đó. Phía sau quầy là một văn phòng gì đó, nơi có ba bàn giấy với một rừng tủ hồ sơ hẹp vây quanh. Căn phòng chính này mở ra một số phòng nhỏ hơn , và từ một trong những phòng đó vang ra tiếng gõ nhanh lên cái có thể là máy đánh chữ.
Vừa lúc Will nhìn vào góc đằng kia của căn phòng, nơi có vô số những ống đồng bóng loáng chạy ngược lên tường như những cọng dây leo cổ xưa, ở đó có tiếng hơi xì rít lên kết thúc bằng một tiếng cạch đặc ù do kim loại chạm nhau vang lên. Tiếng động vang đột ngột đến nỗi Chester bị khuấy động khỏi trạng thái lờ đờ rầu rĩ, ngồi thẳng dậy và chớp mắt liên tục như một con thỏ mất vía.
Một gã công an khác xuất hiện từ một căn phòng kề bên vội vã đi tới chỗ những ống đồng. Hắn đứng đó liếc bảng quay số cổ xưa nối với một cái hộp gỗ bằng một nùi dây nhợ ngoằn ngoèo xoắn ốc. Hắn mở một cái nắp trong một ống đồng, nạy lên một cái xi lanh hình viên đạn kích thước bằng con ky. Tháo cái nắp ở một đầu cái xi lanh gã rút ra một cuộn giấy, tờ giấy kêu sột soạt khi hắn mở ra vuốt thẳng để đọc.
- Styx đang đến.
Hắn nói cộc cằn, đi vòng qua cái quầy, mở ra một cuốn sổ cái, không hề nhìn về phía hai đứa trẻ một lần nào. Hắn cũng có một ngôi sao vàng cam đính trên áo khoác, và mặc dù bề ngoài hắn rất giống gã công an kia, hắn trông trẻ hơn và trên đầu là mái tóc trắng rậm được cắt tỉa ngay ngắn.
Will thì thào:
- Chester!
Thằng bạn nó không phản ứng nên nó chuồi tới để huých bạn . Trong nháy mắt, một đòn dùi cui vung lên đập trúng bóc khớp tay nó.
Gã công an ngồi gần tụi nó sủa:
- Chừa!
- Ui!
Will nhảy dựng lên trên băng ghế, nắm tay nó siết chặt. Nó hét:
- Đồ mập…
Thân thể nó run lên, cố gắng tự kiềm chế. Chester chồm tới chụp cánh tay nó.
- Im đi, Will!
Will giận dữ rảy tay Chester ra, nhìn trừng trừng vào đôi mắt lạnh lùng của gã công an. Nó hỏi:
- Tôi muốn biết tại sao chúng tôi bị giữ ở đây?
Trong một khoảng khắc kinh hoàng tụi nó tưởng đâu gương mặt của gã công an sắp nổ tung khi bộ mặt hắn bừng lên màu đỏ như tiết canh. Nhưng rồi đôi vai đồ sộ của hắn bắt đầu nhô lên, rồi một giọng cười khùng khục phát ra, càng lúc càng lớn, Will ném một cái nhìn qua Chester, Chester vẫn nhìn gã công an đầy cảnh giác.
- ĐỦ RỒI!
Giọng của gã đàn ông phía sau cái quầy bật lên như tiếng roi quất khi hắn ngước đầu lên khỏi cuốn sổ cái. Cái nhìn chằm chằm của hắn nhắm vào gã công an đang cười, khiến gã này lập tức nín khe.
- MÀY
Hắn trừng mắt nhìn Will.
- NGỒI XUỐNG!
Giọng hắn đầy uy quyền đến nỗi Will không dùng dằng tới một giây, lại nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Chester.
Gã công an uy quyền tiếp tục nói, ưỡn bộ ngực vồng lên như thùng tô nô đầy tự cao tự đại:
- Ta là Quan Nhất. Chúng mày đã quen biết Quan Nhì.
Hắn hất đầu về phía gã công an kia.
Quan Nhất ngó xuống cuộn giấy lấy từ ống thông tín, đọc lên bằng một giọng đều đều.
- Các người bị buộc tội xâm nhập bất hợp pháp và vượt qua Thành theo đạo luật Mười Hai, điều khoản Hai.
Will nhũn nhặn nói:
- Nhưng…
Quan Nhất phớt lờ nó đọc tiếp:
- Hơn thế các người đã xâm nhập gia cư mà không được mời với ý đồ đánh cắp, chống lại Luật Sáu, Điều khoản Sáu.
Hắn tiếp tục vẻ mặc nhiên
- Các người có hiểu những cáo buộc này không?
Hắn hỏi. Will và Chester nhìn nhau bối rối, và Will sắp trả lời thì Quan Nhất cướp lời nó. Hắn nói:
- Bây giờ để coi có gì trong này.
Hắn mở ba lô của tụi nó , trút tất cả các thứ bên trong ra mặt quầy. Hắn cầm cái gói bánh mì kẹp thịt mà Will đã chuẩn bị, không buồn mở ra, chỉ ngửi.
- À, heo.