Nourishing soul, Broadening mind

Góp Ý

Sách sắp phát hành: PHÁP SƯ - Trích chương 8
Update Date: 07/10/2009

Chúng ta cần phải nghỉ ngơi,” cuối cùng Josh nói.”Cháu không thể đi xa hơn được nữa.” Cậu dừng lại và dựa vào một tòa nhà, cúi oằn người và thở khò khè. Mỗi hơi thở là một nỗ lực, và cậu bắt đầu thấy những chấm đen nhảy múa trước mắt mình. Cậu sắp nôn ra bất cứ lúc nào. Bằng kinh nghiệm, cậu cảm thấy rằng cậu cần phải ngồi xuống và nạp một ít chất lỏng vào cơ thể.

“Cậu ấy nói đúng đó.” Scatty quay sang Flamel. “Chúng ta cần nghỉ ngơi, thậm chí chỉ một chút.” Cô vẫn ôm Sophie trên tay. Những tia sáng le lói màu xám của ánh sáng chiếu lên những nóc nhà Paris về hướng đông, những người đầu tiên đi làm việc ca sớm đã bắt đầu xuất hiện. Nhóm người lánh nạn cứ bám theo những con phố ngang tối om, và cho đến nay vẫn không ai chú ý đến nhóm lạ này, nhưng điều đó nhanh chóng thay đổi vì đường phố thoạt tiên đầy những người dân Paris, rồi kế tiếp là du khách.

Nicholas đứng như tạc vào cửa một con phố hẹp. Ông ta liếc lên liếc xuống rồi mới quay mình ngó ra sau lưng. “Chúng ta phải đi tiếp,” ông phản đối. “Mỗi giây chúng ta trì hoãn sẽ mang Machiavelli đến gần chúng ta hơn.”

“Chúng tôi không thể,” Scatty nói. Cô nhìn Flamel, và chỉ một tích tắc, đôi mắt xanh lục nhạt của cô sáng lên. “Hai đứa nhỏ cần phải nghỉ,” cô nói, rồi nhẹ nhàng thêm, “và cả ông cũng vậy, Nicholas. Ông mệt lử ra rồi.”

Nhà Giả kim nhìn lại cô và rồi ông gật đầu, hai vai ông xuội xuống. “Cô nói đúng, tất nhiên. Tôi sẽ làm theo lời cô.”

“Chúng ta có thể vào được một khách sạn không?” Josh gợi ý. Cậu mệt ghê gớm, hai mắt và cổ họng như có sạn, còn cái đầu thì đập bưng bưng.

Scatty lắc đầu. “Người ta sẽ đòi hộ chiếu...” Sophie cựa quậy trên cánh tay cô, và Scathach nhẹ nhàng thả cô bé xuống đất, lưng tựa vào tường.

Tức thì Josh đến bên cô. “Chị tỉnh rồi,” cậu nói, giọng nhẹ nhõm.

“Chị thực sự là không ngủ,” Sophie trả lời, cảm thấy lưỡi cô dày cộp trong miệng. “Những gì xảy ra chị đều biết hết, nhưng cứ như thể chị đang nhìn nó từ bên ngoài. Giống như đang xem TV ấy.” Cô ấn hai tay vào thắt lưng và kéo mạnh trong khi quay tròn cổ. “Úi. Đau quá.”

“Đau cái gì vậy?” Josh hỏi ngay.

“Mọi thứ.” Cô bé cố nằm duỗi thẳng, nhưng các cơ bắp đau điếng phản kháng lại và một cơn nhức đầu khổ sở đập bình bịch phía sau mắt cô.

“Mình có thể gọi ai ở đây đến giúp không?” Josh nhìn từ Nicholas sang Scathach. “Có còn người bất tử hay Elder nào không?

“Những người bất tử và Elder có ở khắp nơi,” Scatty nói. “Nhưng rất ít người là bạn như chúng ta đây,” cô nói thêm, với một nụ cười không chút đùa cợt.

“Sẽ có người bất tử ở Paris,” Flamel tán thành một cách chậm rãi, “nhưng không rõ phải tìm họ ở đâu, và ngay cả chú có làm được, chú cũng không biết lòng trung thành của họ đặt vào đâu. Perenelle mới biết,” ông nói thêm, giọng thoáng buồn.

“Bà ngoại chị có biết không?” Josh hỏi Scatty.

Nữ Chiến binh liếc nhìn cậu. “Chắc chắn là biết.” Cô quay sang nhìn Sophie. “Trong tất cả những ký ức mới của em đó, em có thể gợi lại mọi thứ về người bất tử hay Elder đang sống ở Paris không?

Sophie nhắm mắt và cố tập trung, nhưng cảnh vật và hình ảnh lóe sáng từng hồi – lửa tuôn từ bầu trời đỏ như máu, một kim tự tháp mái bằng đồ sộ sắp bị chôn vùi bởi một làn sóng khổng lồ – hỗn loạn và khiếp đảm. Cô lắc đầu, rồi ngừng lại. Ngay cả những cử động đơn giản nhất cũng làm đau điếng. “Em không thể suy nghĩ được,” cô thở dài. “Cái đầu em đầy nhóc, giống như sắp vỡ tung ra.”

“Bà Phù thủy có thể biết,” Flamel nói, “nhưng chúng ta không có cách gì liên lạc với bà. Bà ấy không có điện thoại.”

“Những người hàng xóm, bạn bè thì sao?” Josh hỏi. Cậu quay trở lại cô chị gái. “Em biết là chị không muốn nghĩ về điều này, nhưng chị phải làm. Nó rất quan trọng.”

“Chị không thể nghĩ ngợi gì được...,” Sophie vừa cất tiếng vừa quay đi và lắc đầu.

“Đừng nghĩ. Hãy trả lời,” Josh cáu kỉnh. Cậu hít thở nhanh và hạ giọng, nói chầm chậm. “Chị, ai là bạn thân nhất của Bà Phù thủy Endor ở Ojai?”

Đôi mắt xanh da trời nhạt của Sophie nhắm lại và cô lắc lư như thể sắp ngất đi. Rồi cô mở mắt, lắc đầu. “Bà ấy không có người bạn nào ở đó. Nhưng mọi người đều biết bà. Bà có thể gọi cửa tiệm cạnh bà...,” cô gợi ý. Rồi cô lắc đầu. “Ở đó quá trễ rồi.”

Flamel gật. “Sophie đúng; tiệm sẽ đóng cửa vào giờ tối thế này.”

“Nó sẽ đóng cửa, đúng,” Josh đồng ý, một chút xúc động len vào giọng cậu, “nhưng khi chúng ta rời Ojai, nơi đó rất hỗn độn. Và đừng quên, cháu đã lái chiếc Hummer đâm vào vòi phun nước ở công viên Libbey; phải có ai đó chú ý. Cháu cá là cảnh sát và báo chí đang ở đó ngay bây giờ. Và báo chí phải trả lời vài câu hỏi nếu chúng ta hỏi đúng người. Ý cháu là, nếu cửa tiệm của Bà Phù thủy bị hư hại thì chắc chắn họ đang tìm kiếm một câu chuyện.”

“Có thể...,” Flamel bắt đầu. “Chú chỉ cần biết tên của tờ báo.”

Ojai Valley News, 646-1476,” Sophie nói ngay. “Cháu nhớ rất rõ... hay là Bà Phù thủy nhớ nhỉ,” cô nói thêm, rồi rùng mình. Có quá nhiều ký ức trong đầu cô, quá nhiều ý nghĩ và tư tưởng... và không chỉ là những hình ảnh dễ sợ và kỳ quái của những người và những nơi hẳn không bao giờ tồn tại, mà còn là những mối quan tâm thế tục bình thường: số điện thoại và công thức làm món ăn, tên và địa chỉ của những người cô chưa bao giờ nghe nói đến, những bức hình trong những chương trình TV cũ, những tấm poster giới thiệu phim. Thậm chí cô còn biết tên từng bài hát của Elvis Presley.

Nhưng tất cả những thứ này đều là ký ức của Bà Phù thủy. Và ngay bây giờ, cô phải đấu tranh để nhớ số điện thoại di động của chính mình. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ký ức của Bà Phù thủy lớn lên quá nhanh đến nỗi lấn át ký ức của riêng cô? Cô cố gắng tập trung vào khuôn mặt của bố mẹ, Richard và Sara. Hàng trăm khuôn mặt thoáng qua, hình ảnh của những người nổi tiếng tạc vào đá, những cái đầu của pho tượng, màu sơn phết lên bên hông của những cao ốc, những hình thù nhỏ xíu khắc trên các mảnh vỡ đồ gốm. Sophie bắt đầu muốn điên lên. Tại sao cô không thể nhớ ra khuôn mặt bố mẹ? Nhắm mắt, cô tập trung hết sức vào lần cuối cùng cô gặp cha và mẹ. Hình như khoảng ba tuần trước, ngay trước lúc hai ông bà rời nhà đi khai quật tại Utah. Nhiều khuôn mặt lộn xộn đằng sau đôi mắt nhắm nghiền của Sophie: những hình ảnh trên những mảnh giấy da nén, những đoạn bản thảo hay những bức tranh sơn dầu rạn nứt; những khuôn mặt trong mấy bức ảnh màu nâu đỏ đã phai mờ, trong những tờ báo ố vàng...

“Sophie?”

Và kia rồi, trong vùng sắc màu lóe sáng, khuôn mặt của bố mẹ vụt hiện ra trong đầu cô, và Sophie cảm thấy ký ức của Bà Phù thủy nhạt nhoà đi và ký ức của cô nổi trên bề mặt trở lại. Đột nhiên cô biết số điện thoại của mình.

“Chị?”

Cô mở mắt và nhìn cậu em trai. Cậu ta đứng ngay trước mặt cô, mặt cậu để sát mặt chị, đôi mắt cậu đầy vẻ quan tâm.

“Chị OK mà,” cô thầm thì. “Chị chỉ cố nhớ vài thứ.”

“Nhớ gì vậy?”

Cô ráng cười. “Số điện thoại của chị.”

“Số điện thoại của chị á? Sao vậy?” Cậu im bặt, và rồi nói thêm, “Ít người nhớ số điện thoại của riêng họ. Lần cuối cùng chị tự điện thoại cho mình là lúc nào?”

Hai bàn tay ủ quanh những ca sô-cô-la nóng có vị vừa đắng vừa ngọt, Sophie và Josh ngồi đối diện nhau trong tiệm cà-phê mở suốt đêm gần trạm metro Gare du Nord, nếu không có họ quán hoàn toàn trống trải. Chỉ có một nhân viên đằng sau quầy, người bán hàng đeo một cái bảng tên lộn ngược ghi chữ ROUX.

“Chị muốn đi tắm,” Sophie nói dứt khoát. “Chị cần phải gội đầu và đánh răng, và chị cần thay quần áo. Giống như mấy ngày rồi chưa tắm vậy.”

“Em nghĩ là quá trời ngày. Trông chị thật kinh khủng,” Josh tán thành. Cậu đưa tay gỡ một lọn tóc vàng dính vào cằm chị gái.

“Chị cũng cảm thấy kinh khủng,” Sophie lào thào. “Mùa hè năm ngoái hồi mình ở Long Beach chị ăn hết trơn một cây kem, rồi còn thêm một cái chili dog, khoai tây chiên quắn và một ly cối root beer, nhớ không?”

Josh cười toe. “Chị còn xơi hết mấy cái buffalo wings* của em. Cả cây kem của em nữa!”

Sophie mỉm cười nhớ lại, nhưng nụ cười của cô nhanh chóng nhạt đi. Dù nhiệt độ ngày hôm đó đã lên tới ba mươi mấy độ, cô vẫn cảm thấy rét run, những giọt mồ hôi lạnh lẽo chảy xuống lưng như quả banh sắt ai đặt vào lõm thượng vị của cô. May là cô không siết chặt đai an toàn trước lúc nôn thốc nôn tháo ra, nhưng kết quả vẫn là một mớ hỗn độn ra trò, và cả nhà không thể dùng chiếc xe hơi ấy ít là một tuần sau đó. “Đó là cảm giác của chị ngay bây giờ: lạnh, run rẩy, đau nhừ toàn thân.”

“Nào, cố đừng nôn ra đây,” Josh rù rì. “Em không nghĩ Roux, anh chàng phục vụ vui vẻ của mình, sẽ cảm kích đâu.”

Roux làm việc ở quán cà-phê bốn năm rồi, và tính đến nay anh ta đã bị cướp hai lần và thường bị đe dọa nhưng chưa bao giờ bị thương. Quán cà-phê mở suốt đêm đã chứng kiến đủ loại người từng đi qua cánh cửa này mang những tính cách lạ lùng và thường là nguy hiểm, và Roux nhất định cho rằng bộ tứ bất bình thường này chắc chắn được liệt vào loại thứ nhất và biết đâu chẳng là cả hai. Hai đứa nhỏ khoảng mười mấy tuổi thì dơ bẩn và bốc mùi, trông chúng kinh khủng và kiệt sức. Ông già – có lẽ là ông của bọn trẻ, Roux nghĩ – thì hình dạng cũng chẳng hơn gì mấy. Chỉ có cô gái mắt xanh tóc đỏ mặc áo đen, quần đen với đôi giày bốt chiến đấu cổ thấp – là trông sáng sủa và lanh lợi. Anh ta tự hỏi không biết cô ta có mối quan hệ gì với mấy người kia; không hề thấy có vẻ cô ta có liên quan huyết thống gì với bọn họ, nhưng thằng con trai và đứa con gái lại rất giống nhau như sinh đôi vậy.

Roux chần chừ khi ông già đưa thẻ tín dụng để thanh toán hai phần sô-cô-la nóng. Người ta thường trả những thứ nhỏ nhặt bằng tiền mặt, và anh ta tự hỏi có bao giờ thẻ tín dụng này đã bị ăn cắp không. “Tôi hết đồng euro rồi,” ông già nói với một nụ cười. “Anh có thể ghi lên máy thu ngân hai chục rồi cho tôi ít tiền mặt được không?” Roux thầm nghĩ ông ta nói tiếng một thứ Pháp kỳ lạ, lỗi thời, gần như là một bản nhạc du dương trang trọng.

“Làm vậy là ngược với quy định của chúng tôi...,” Roux cất tiếng, nhưng một cái nhìn hướng về cô gái với mái tóc đỏ có đôi mắt khó chịu làm anh nghĩ lại. Anh thử cười với cô và nói, “Được rồi, tôi nghĩ tôi có thể làm được.” Nếu cái thẻ bị báo là mất cắp, không cách gì quét được nó vào máy.

“Tôi rất biết ơn.” Ông già mỉm cười. “Và xin anh cho chúng tôi mấy đồng keng được không ạ?”

Roux ghi vào máy tám euro cho hai phần sô-cô-la nóng và quẹt thẻ Visa trừ hai mươi euro. Anh ta nhạc nhiên vì đây là thẻ tín dụng của Mỹ; suýt chút nữa anh ta đã tin thiệt rằng giọng ông già là của người Pháp. Ngưng một chút rồi cuối cùng cái thẻ cũng đi qua khe máy, anh ta trừ tiền hai phần thức uống rồi thối lại một tờ mười đồng và hai euro tiền keng. Roux trở lại với cuốn giáo khoa toán cất dưới quầy. Anh ta đã nhầm về nhóm người này. Đây không phải là lần đầu mà cũng không phải lần cuối. Có lẽ họ là những khách tham quan vừa rời chuyến xe lửa sáng sớm; họ không có gì khác thường cả.

Đúng, có thể không phải tất cả họ. Vẫn giữ đầu cúi xuống, anh ta đưa mắt nhìn cô gái tóc đỏ. Cô đứng quay lưng về phía anh, đang nói chuyện với ông già. Và cô từ từ thong thả quay lại nhìn anh. Cô cười, cong môi lên tí xíu, và Roux chợt thấy cuốn giáo khoa thật thú vị.

Flamel đứng ở quầy của tiệm cà-phê và nhìn Scathach. “Tôi muốn cô ở lại đây,” ông nói dịu dàng, chuyển từ tiếng Pháp sang tiếng Latin. Đôi mắt ông nhấp nháy về hướng cặp sinh đôi đang ngồi uống sô-cô-la nóng. “Trông chừng hai đứa nhỏ. Tôi đi gọi điện thoại.”

Bóng tối gật đầu. “Cẩn thận. Nếu có gì xảy đến mà chúng ta phải chia nhau ra, hãy gặp lại nhau ở Montmartre. Machiavelli sẽ không bao giờ nghĩ chúng ta trở lại đó hai lần. Chúng tôi sẽ chờ ở bên ngoài tiệm ăn – có thể là La Maison Rose – cứ vào năm phút đầu của mỗi giờ.”

“Đồng ý. Nhưng nếu tôi không trở lại trước buổi trưa,” ông tiếp tục rất nhẹ nhàng, “tôi muốn cô đưa hai đứa nhỏ rời khỏi đây.”

“Tôi sẽ không bỏ ông đâu,” Scathach nói đều đều.

“Nếu tôi không trở lại, đó là vì Machiavelli đã bắt được tôi rồi,” Nhà Giả kim nói một cách nghiêm túc. “Scathach, ngay cả cô cũng sẽ không thể cứu tôi khỏi đội quân của hắn đâu.”

“Tôi đã từng đương đầu với quân đội trước đây rồi.”

Flamel đặt bàn tay mình lên vai Nữ Chiến binh. “Bây giờ hai đứa sinh đôi là tài sản của chúng ta. Chúng phải được bảo vệ bằng mọi giá. Cứ tiếp tục huấn luyện Sophie; tìm ai đó Đánh thức Josh và huấn luyện Josh. Và giải cứu Perenelle yêu quý của tôi. Nếu tôi chết, bảo cô ấy linh hồn tôi sẽ đi tìm cô ấy,” ông nói thêm. Rồi, trước khi cô kịp nói gì khác, ông quay người và sải chân bước vào bầu khí giá lạnh của thời điểm trước giờ rạng đông.

“Sớm trở lại...,” Scathach thì thầm, nhưng Flamel đã đi rồi. Cô quyết định, nếu ông ta bị bắt, mặc kệ những gì ông dặn, cô sẽ xé thành phố này thành từng mảnh cho tới khi tìm thấy ông ấy. Hít một hơi dài, cô nhìn ngoái ra sau lưng và thấy anh chàng bán hàng có cái đầu cạo trọc đang chằm chằm nhìn cô. Một bên cổ anh ta xăm hình mạng nhện, và dọc chiều dài tai của anh ta có ít nhất là một tá những đồ trang sức nhỏ. Cô tự hỏi không biết làm thế sẽ đau cỡ nào. Cô luôn muốn xỏ lỗ tai, nhưng thịt cô lành quá nhanh và cô vừa xỏ xong thì cái lỗ đã bị bít lại.

“Cô uống gì nhé?” Roux vừa hỏi vừa cười niềm nở, cảm nhận một trái banh bằng kim loại trong lưỡi mình.

“Nước,” Scatty nói.

“Vâng. Perrier?”

“Nước thường. Không đá,” cô dặn thêm, và quay ngoắt người đến với hai đứa nhỏ sinh đôi nơi bàn. Cô quay tròn cái ghế và dạng chân ngồi xuống, tì hai cánh tay chéo qua đầu ghế và tựa cằm lên cẳng tay.

“Nicholas đi để cố liên lạc với bà ngoại tôi xem bà có biết ai ở đây không. Tôi không rõ ông ấy sẽ làm gì nếu không kiếm được.”

“Tại sao?” Sophie hỏi.

Scatty lắc đầu. “Chúng ta vừa thoát khỏi mấy con phố. Chúng ta may mắn thoát khỏi Sacré-Coeur trước khi cảnh sát tung một hàng rào cảnh sát quanh đó. Chắc bây giờ họ đã tìm thấy viên cảnh sát bị bất tỉnh rồi, vì thế việc tìm kiếm sẽ bắt đầu hướng ra bên ngoài, và nhóm tuần tra sẽ nhận được những mô tả về chúng ta. Việc chúng ta bị phát hiện chỉ còn là vấn đề thời gian.”

“Rồi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp?” Josh tự hỏi thành tiếng.

Nụ cười của Scathach kinh khủng. “Rồi họ sẽ thấy tại sao người ta gọi tôi là Nữ Chiến binh.”

“Nhưng chuyện gì xảy ra nếu chúng ta bị bắt?” Josh dai dẳng. Cậu vẫn thấy cái ý tưởng mình là người bị cảnh sát săn đuổi gần như không thể hiểu được. Bị những sinh vật huyền thoại hay người bất tử săn đuổi hầu như còn dễ tưởng tượng hơn. “Chuyện gì sẽ xảy đến với chúng ta?”

“Tụi em sẽ được giao cho Machiavelli. Các Elder Đen tối sẽ xem cả hai đứa tụi em là một phần thưởng.”

“Cái gì...” Sophie quay ngoắt về phía Josh. “Họ sẽ làm gì tụi mình?”

“Hai đứa thật sự không muốn biết đâu,” Scathach nói một cách chân thật, “nhưng tin tôi đi khi tôi nói rằng điều đó chẳng có gì vui vẻ cả.”

“Còn chị thì sao? Josh hỏi.

“Tôi không có bạn bè gì trong số các Elder Đen tối,” Scathach nói êm ru. “Tôi từng là kẻ thù của chúng trên hai ngàn rưỡi năm qua. Tôi tưởng tượng chúng có một nhà tù Vương quốc Bóng tối dành sẵn cho tôi. Một thứ lạnh và ướt. Chúng biết tôi ghét những thứ đó mà.” Cô mỉm cười, mấy cái đầu răng hằn lên môi cô. “Nhưng chúng chưa bao giờ giữ được chúng ta,” cô nói nhẹ nhàng, “và chúng sẽ không bắt được chúng ta dễ dàng đâu.” Cô quay người liếc nhìn Sophie. “Em trông thật kinh khủng.”

“Có người nói với em như vậy rồi,” Sophie nói, ủ cả hai bàn tay quanh ca sô-cô-la bốc khói và đưa nó lên môi. Cô hít sâu vào. Có thể ngửi được từng sự tinh tế trong hương ca-cao đậm đặc và cảm thấy dạ dày cô sôi ùng ục, nhắc nhở rằng đã lâu lắm rồi cô chưa ăn gì. Vị sô-cô-la đắng nơi đầu lưỡi cô, mạnh muốn chảy nước mắt, và cô nhớ đã đọc đâu đó rằng sô-cô-la châu Âu có hàm lượng ca-cao cao hơn sô-cô-la Mỹ nơi cô đã từng lớn lên.

Scatty tựa về phía trước và thả giọng mình. “Em cần phải dành thời gian cho bản thân để hồi sức sau tất cả những gì đã trải qua. Đi từ bên này sang bên kia thế giới bằng cổng tuyến hại sức ghê lắm đó – cảm giác như mệt phờ sau mấy chuyến bay dài dồn lại, tôi nghe nói vậy.”

“Em nghĩ chị chưa bị say như vậy bao giờ hở?” Josh nói khẽ. Có một câu chuyện vui trong nhà kể rằng cậu có thể bị say xe ngay trên một chuyến đi chơi bằng xe hơi chỉ từ một trạm tới trạm kế tiếp thôi.

Scatty lắc đầu. “Không, tôi không bị. Tôi đâu có bay,” cô giải thích. “Em không bao giờ đưa tôi lên một trong những thứ đó được đâu. Chỉ có sinh vật đập cánh mới được cho là thuộc bầu trời. Dù vậy, đã có lần tôi cưỡi lên một con rồng.”

“Một con rồng?” Josh bối rối hỏi.

“Con rồng Ying, một con rồng Trung Quốc.” Sophie nói.

Scathach quay nhìn đứa con gái. “Gọi sương mù đã thiêu đốt hết nhiều năng lượng luồng điện của em. Quan trọng là em đừng dùng sức mạnh đó nữa càng lâu càng tốt.”

Bộ ba ngồi thẳng trở lại khi Roux từ sau quầy bước ra với một ly nước cao. Anh ta đặt nó lên cạnh bàn, cố cười niềm nở với Scatty rồi mới quay đi.

“Em nghĩ anh ta thích chị đó,” Sophie nói và cười nhe răng một chút.

Scatty quay lại nhìn trừng trừng vào anh chàng bán hàng lần nữa, nhưng cặp sinh đôi thấy môi cô cong lên cười. “Anh ta xỏ lỗ tai,” cô nói, đủ lớn để anh ta nghe. “Tôi không thích con trai xỏ lỗ tai.”

Hai cô gái mỉm cười vì sau gáy Roux đỏ bừng lên. “Tại sao lại quan trọng là Sophie đừng dùng năng lượng của mình?” Josh hỏi, kéo cuộc nói chuyện quay về lời Scatty vừa khuyên. Một hồi báo động vang lên trong trí cậu.

Scathach tựa cạnh bàn chồm người về phía trước, cả Sophie và Josh chuyển mình theo để nghe cô nói. “Mỗi lần người ta dùng hết năng lượng của luồng điện tự nhiên, sức mạnh đó bắt đầu lấy xương thịt người ta làm thành nhiên liệu cho nó.”

“Rồi chuyện gì xảy ra?” Sophie hỏi.

“Mấy đứa đã bao giờ nghe người tự bốc cháy chưa?”

Vẻ mặt Sophie đớ ra, nhưng Josh lại gật. “Có. Người ta tự nhiên bùng lên thành ngọn lửa mà chẳng có lý do gì: đó là truyền thuyết đô thị.”

Scatty lắc đầu. “Không phải truyền thuyết. Nhiều trường hợp được ghi lại trong lịch sử,” cô nói đều giọng. “Thậm chí chính tôi đã chứng kiến đôi lần. Nó có thể xảy ra trong tích tắc, và ngọn lửa, thường khởi phát từ dạ dày và phổi, đốt cháy dữ dội đến nỗi sau đó chỉ còn lại một chút tro tàn. Em bây giờ phải cẩn thận, Sophie: thực lòng, tôi muốn em hứa với tôi là sẽ không dùng năng lượng của em trong ngày hôm nay, mặc cho có chuyện gì xảy ra đi nữa.”

“Và chú Flamel đã biết điều này,” Josh nói nhanh, không thể giấu cơn giận trong giọng cậu.

“Dĩ nhiên,” Scatty vẫn đều giọng.

“Chú ấy nghĩ là chuyện này không đáng nói cho tụi em biết sao?” Josh nổi cáu. Roux nhìn qua khi nghe Josh lên giọng, cậu hít một hơi dài rồi tiếp tục thì thầm, giọng cậu khàn khàn. “Chú ấy còn chưa nói với tụi em cái gì khác nữa?” cậu gặng hỏi. “Cái gì tiếp theo món quà này đây?” Gần như cậu khạc ra chữ cuối cùng.

“Mọi chuyện xảy ra nhanh quá, Josh à,” Scatty nói. “Chỉ là không có thời gian để huấn luyện hoặc chỉ dẫn các em cho phù hợp thôi. Nhưng tôi muốn hai đứa nhớ rằng Nicholas có những mối quan tâm tốt nhất đến các em trong lòng ông ấy. Ông ấy đang cố giữ an toàn cho các em.”

“Tụi em đã rất an toàn trước khi gặp chú ấy,” Josh nói.

Da gò má Scatty căng lên và các cơ trong cổ và vai cô giật giật. Có cái gì u ám và thù địch ánh lên trong đôi mắt màu xanh của cô.

Sophie đặt một bàn tay lên cả hai cánh tay của Josh và Sophie. “Đủ rồi,” cô mệt mỏi nói, “Chúng ta không nên chiến đấu với nhau.”

Josh định trả lời, nhưng ánh mắt cậu dừng lại nơi khuôn mặt kiệt quệ của cô chị gái làm cậu sợ, và cậu gật đầu. “OK. Từ bây giờ trở đi.” cậu nói thêm.

Scatty cũng gật. “Sophie nói đúng.” Cô quay nhìn Josh. “Không may là mọi chuyện đều đổ lên người Sophie cùng một lúc. Tiếc là năng lượng của em chưa được Đánh thức.”

“Chị tiếc không bằng em tiếc đâu,” cậu không thể ngăn được nỗi cay đắng trong giọng nói mình. Bất chấp những gì cậu đã nhìn thấy, và thậm chí biết là nguy hiểm, cậu vẫn muốn có được những năng lượng mà người chị sinh đôi của cậu đã có. “Chưa phải đã quá trễ, phải không chị?” cậu hỏi nhanh.

Scatty gật đầu. “Em có thể được Đánh thức bất cứ lúc nào, nhưng tôi không biết ai có quyền năng Đánh thức em. Cần phải do một Elder làm, và chỉ một số rất ít có kỹ năng đặc biệt đó.”

“Như ai?” cậu gặng hỏi, nhìn vào Scathach, nhưng cô chị của cậu lại trả lời, nói như mơ.

“Ở Mỹ, Black Annis hay Persephone có thể làm được.”

Josh và Scatty quay nhìn cô bé.

Sophie chớp mắt ngạc nhiên. “Em biết những cái tên này, nhưng em lại không biết họ là ai.” Đột nhiên, đôi mắt cô đầy nước mắt. “Em giữ tất cả những ký ức này... mà nó không phải của em.”

Josh nắm tay chị và siết nhẹ.

“Tất cả là ký ức của Bà Phù thủy Endor,” Scathach nói dịu dàng. “Và hãy mừng là em không biết Black Annis hoặc Persephone là ai. Đặc biệt là Black Annis,” cô nói dứt khoát. “Chị ngạc nhiên không hiểu sao bà ngoại chị biết bà ta ở đâu, mà vẫn để bà ta sống.”

“Bà ta ở Catskills,” Sophie bắt đầu, nhưng Scathach cấu vào lưng bàn tay cô bé. “Úi!”

“Tôi chỉ không muốn làm em rối trí,” Scathach giải thích. “Đừng nghĩ đến Black Annis. Có một vài cái tên mà em không bao giờ nên nói lớn ra.”

“Cái đó cũng giống như bảo đừng nghĩ đến loài voi,” Josh nói, “và rồi tất cả những gì chị có thể nghĩ đến chính là loài voi.”

“Thôi để tôi cho hai đứa một thứ khác để nghĩ nè,” Scathach nói khẽ. “Có hai viên cảnh sát trong cửa sổ đang nhìm chằm chằm vào tụi mình đó. Đừng nhìn,” cô vội nói thêm.

Quá trễ. Josh đã quay lại nhìn, và những gì biểu lộ trên khuôn mặt cậu – choáng váng, kinh khiếp, tội lỗi hay lo sợ – đã khiến cả hai người đó phóng nhanh vào quán cà-phê, một người rút khẩu súng lục tự động ra khỏi bao súng, người kia vội vã nói vào điện đài ngay lúc anh ta rút cái dùi cui ra.
(còn tiếp)

Other News