Nourishing soul, Broadening mind

Góp Ý

Darren shan: Gánh xiếc quái dị - Kỳ 4: Chương 3
Update Date: 09/23/2009

Steve năn nỉ thầy Dalton cho nó giữ tờ quảng cáo. Nó bảo muốn dán lên tường phòng ngủ. Thầy trù trừ, rồi cắt bỏ địa chỉ cuối tờ giấy, trước khi trao cho nó.

Tan trường, bốn đứa chúng tôi – Steve, Alan Morris, Tommy Jones và tôi – tụ tập ngoài sân, ngắm nghía tờ quảng cáo. Tôi bảo:

- Chắc là bịp quá.

Thằng Alan láu táu hỏi:

- Sao cậu biết?

- Thầy nói đó, những trò trình diễn người sói, người rắn đã bị cấm từ lâu rồi.

Alan vẫn khăng khăng:

- Thật đấy. Không bịp đâu.

Tommy hỏi nó:

- Cậu lấy tờ giấy này ở đâu?

- Mình... chôm. Của anh Hai mình.

Anh Hai thằng Alan là Tony Morris, trước khi bị đuổi học, anh ta to lớn nhất trường. To lớn, nhỏ nhen và xấu xí nữa.

Tôi hết hồn, hỏi dồn:

- Mày chôm của Tony. Bộ mày muốn chết rồi à?

- Anh ấy không biết tớ lấy đâu. Nó nằm trong túi quần, lúc má mình ném nó vào máy giặt. Mình nhét một mảnh giấy trắng khác vào túi quần anh ấy. Tony sẽ tưởng chữ mực bị tẩy hết ráo rồi.

Steve gật gù:

- Thằng lù đù này hơi bị khôn đấy.

Tôi hỏi:

- Nhưng ai đưa cho anh Tony?

- Một người gặp ngoài đường. Một ông tên là Crepsley, diễn viên gánh xiếc.

- Cái ông diễn với con nhện hả?

- Ừa, nhưng lúc đó ông ta không mang theo con nhện. Ban đêm mà, anh Tony vừa từ quán rượu về.

Anh nó chưa đủ tuổi được mua rượu, nhưng bám theo mấy gã lớn tuổi, nhờ mua.

Alan nói tiếp:

- Ông Crepsley đưa tờ bướm cho anh Tony, bảo đây là Gánh Xiếc Quái Dị, bí mật trình diễn tại các thành phố trên khắp thế giới. Ông ấy bảo phải có tờ bướm mới mua được vé và họ chỉ phát tờ bướm này cho những người được tin cẩn. Tuyệt đối không được tiết lộ với ai. Mình biết được là vì khi xỉn rồi, anh Tony chẳng giữ điều gì bí mật cả.

Steve hỏi:

- Giá vé bao nhiêu.

- Mười lăm bảng một vé.

- Mười lăm bảng?

Tất cả chúng tôi đều kêu lên. Steve càu nhàu:

- Chẳng ma nào thèm bỏ ra 15 bảng để xem một lũ người quái dị đâu.

- Có tớ.

Tôi nói. Tommy và Alan cũng đều lên tiếng:

- Tớ nữa.

- Tớ cũng mua.

Thằng Steve khủng khỉnh:

- Chắc rồi. Nói cho sướng miệng mà.

- Là sao?

Alan ngẩn ngơ hỏi. Thằng Steve thủng thỉnh cắt nghĩa:

- Nghĩa là cóc có tiền mua vé, nói cho đỡ thèm thôi.

Mặt thằng Tommy rầu rĩ như đám ma, vừa ngắm nghía mấy hình ảnh vừa lẩm bẩm:

- Có vẻ hay lắm, mình rất muốn đi xem.

- Thầy Dalton lại thấy là chẳng hay ho gì đâu.

Nghe Alan nói, Tommy bảo:

- Vì vậy mình mới khoái đi. Cái gì người lớn chê, thường là hơi bị tuyệt đấy.

Tôi hỏi:

- Các cậu chắc là tụi mình không đủ tiền sao? Biết đâu người ta giảm giá cho trẻ em.

- Tớ nghĩ trẻ con không được vào xem đâu.

Tuy nói vậy, nhưng Alan cũng cho biết là nó có năm bảng bẩy mươi pence. Steve nói:

- Tớ có đúng 12 bảng.

Tommy cho biết nó có 6 bảng 85 pence. Tôi nói với tất cả:

- Tớ có 8 bảng 25 pence. Vậy là tổng cộng được hơn 30 bảng rồi. Ngày mai chúng ta lấy tiền quà...

Alan cắt ngang:

- Nhưng gần hết vé rồi. Hôm qua là buổi diễn đầu tiên. Họ hết diễn vào thứ ba. Nếu muốn đi, chúng ta phải đi tối mai hay thứ bảy, vì ông bà già sẽ không cho chúng mình ra ngoài mấy tối khác đâu. Người phát tờ bướm cho anh Tony bảo, vé tối thứ sáu và thứ bảy gần hết rồi. Chúng ta phải mua ngay từ tối nay.

- Căng nhỉ!

Nghe tôi nói, Steve bảo:

- Có lẽ chẳng căng lắm đâu. Má mình thường để tiền trong một cái bình. Mình có thể mượn đỡ, khi nào có tiền quà tụi mình trả lại.

- Cậu định chôm tiền của bà già à?

Tôi hỏi. Nó bộp lại ngay:

- Tớ nói là mượn. Ăn trộm là khi nào cậu không có ý trả lại kìa. Sao cậu chậm tiêu thế nhỉ.

Tommy hỏi:

- Nhưng làm sao đi mua vé được. Hôm nay có tiết học tối.

Thằng Steve nói ngay.

- Để tớ mua cho. Tớ chuồn ra được mà.

Tôi nhắc:

- Nhưng thầy Dalton xé mất địa chỉ rồi.

Nó cười toe:

- Mình nhớ. Nào, bây giờ cứ đứng đây bàn tán mãi sao? Mau chạy đi thu xếp chứ.

Chúng tôi nhìn nhau, lần lượt từng đứa gật đầu. Steve lại nói:

- Tốt rồi. Chúng ta chạy về nhà, lấy tiền, rồi gặp lại nhau tại đây. Nói với ba má các cậu là để quên sách vở hay gì đó tại trường. Tụi mình gom tiền lại, số còn thiếu mình sẽ mượn trong hũ đựng tiền của bà già.

Tôi hỏi:

- Lỡ cậu không chôm... xin lỗi, mình nói là lỡ cậu không mượn được thì sao?

- Thì bỏ cuộc. Nhưng chưa thử làm sao biết được. Nào, lẹ lên.

Nói xong, nó vọt ngay. Tommy, Alan và tôi cũng co giò chạy gấp.
 
Kỳ 5: Chương 4
Other News