Chiếc thuyền chở các cô gái tiến về phía bên kia bờ sông. Một đêm đặc biệt đang đợi họ…
Khi chiếc thuyền
trôi xuống hạ lưu, các cô gái cầm chèo không bao giờ nghĩ rằng Valerie đang lái
họ theo chỉ dẫn từ tín hiệu ánh nến của Peter. Ánh sáng biến mất, nhưng cô vẫn
nhìn chăm chăm vào nơi nó phát ra và biết chắc vị trí trong bóng tối họ phải hướng
tới.
Roxanne hồi hộp tựa
người vào mạn thuyền, mắt nhìn chăm chăm vào dòng nước. Cô cảm thấy dòng sông
giống như máu pha với mực, nhưng cô thuyết phục bản thân rằng nó giống nước ép
quả mâm xôi hơn. Prudence tận dụng cơ hội. Tay nắm chắc hai bên thuyền, cô lúc
lắc khiến Roxanne tròng trành. Cô gái khóc thét lên. Prudence cười đầy ác ý, một
vẻ khôi hài hoang dại lóe lên trong mắt.
Roxanne nhìn trừng
trừng và phủi nhẹ những giọt nước bắn lên người. Các cô gái nhìn thấy ba đống lửa
trại giữa rừng cây phía trên bờ sông và bắt đầu chèo thuyền về phía họ. Những
cô gái chèo thuyền biết rõ mình cần làm gì. Họ kéo mái chèo lên và để thuyền lướt
dọc bờ sông như một cánh chim cô độc. Họ xem xét khả năng bị bắt quả tang nhưng
dễ dàng loại nó ra khỏi đầu. Họ đều trẻ trung và tự do - có vẻ như mạo hiểm
cũng có giá của nó.
Nhìn thấy Peter
nhá ánh sáng một lần nữa, Valerie luồn qua bên trái chiếc thuyền khiến nó đổi
hướng. Lucie luống cuống đánh rơi mái chèo của mình. Cố trườn theo để với nó,
cô gái dồn trọng lượng lên một bên thuyền quá nhanh khiến nước sông tràn vào.
Những cô gái khác hét lên khi thấy nước tràn. Ngay lập tức họ biết cần phải
giành lại quyền kiểm soát của mình.
“Nhảy xuống và giữ
cho con thuyền nổi. Trốn ở dưới ấy!”, Valerie vừa cố hét lên vừa gắng thì thầm.
Các cô gái thở hổn
hển và lao mình xuống dưới nước, kéo con thuyền lật úp xuống khi họ nhảy ra.
Tìm thấy nhau dưới nước, họ di chuyển dưới con thuyền. Họ nổi lên, váy kéo lê
bên cạnh như vải liệm, phồng lên vì túi không khí bên dưới. Không ai cảm thấy
vui vẻ nổi. Tóc của họ đã ướt sũng và váy áo ngâm trong nước, dù gì thì họ cũng
muốn xinh đẹp trước mắt những chàng trai.
Bây giờ họ đang ở đây, trong thế giới màu xanh bẩn thỉu của một con thuyền
mục nát, đá chân một cách giận dữ và trở nên gần như vô hình ngay cả đối với
nhau. Đột nhiên, tất cả cùng một lúc trở nên vui vẻ, cùng cười lớn, dù ai cũng
cố gắng giữ thứ niềm vui kỳ lạ ấy ở bên trong. Sau đó họ oằn mình, cố giữ tiếng
cười hòa vào đêm tối, cố gắng giữ yên lặng, giống như họ đang ở trong một chiếc
vỏ sò vậy. Valerie bắt đầu thích thú với vai trò là người thủ lĩnh.
“Chúng ta phải giải
quyết việc này”, cô nói một cách dõng dạc. “Một cách yên lặng”, cô thêm vào. Cả
nhóm các cô gái căng thẳng lắng nghe xem có bất cứ chuyển động nào trên bờ
không. Roxanne gật đầu một cách nghiêm túc, rõ ràng Valerie nói đúng. Prudence
trợn tròn mắt và bực tức với kiểu độc tài của Valerie. Sau một lúc nghe ngóng
không thấy gì ngoài tiếng nước vỗ vào mạn thuyền, Valerie cho rằng họ vẫn an
toàn.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi. Một, hai, ba - Nhấc lên nào!”.
Valerie nói với giọng chỉ huy nhiều hơn cần thiết.
Chiếc thuyền lật về
phía bên phải với một tiếng động lớn. Các cô gái lội qua vùng nước nông lên bờ,
neo con thuyền dọc theo bờ và cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Những chiếc váy ướt
sũng nặng nề làm bước chân họ chậm lại đầy xấu hổ.
“Trên này”, một tiếng
thì thào vang đến.
Trong bóng tối,
các cô gái không thể nhìn thấy người phát ra tiếng nói. Họ nhìn nhau, mỗi người
cố gắng phân biệt liệu nó có thể là tiếng người bạn trai đã định của mình hay
không, trước khi nhanh chóng neo chiếc thuyền bên một cái cây.
Valerie nhìn quanh kiếm Peter khi họ bước lên bờ. Ánh
lửa bập bùng in trên bầu trời, và họ tiến tới đống lửa gần mình nhất, cảm thấy
lôi thôi lếch thếch, bẩn thỉu từ đầu đến chân.
Lucie tiến tới đầu tiên nhưng lập tức đổi hướng, thì
thào. “Đó là bố của Rose”.
“Xin chào! Ai ở dưới
đó vậy?”, một giọng nói phát ra từ vòng tròn những người đàn ông đang ngồi xung
quanh ngọn lửa.
“Là chúng tôi”,
Lucie nói, giả giọng của một phụ nữ lớn tuổi. Các cô gái còn lại cố gắng túm tụm
nép vào nhau, áp lưng nhau cười khúc khích. Đám thanh niên chắc chắn ngồi bên đống
lửa tiếp theo.
Khi họ đến gần đống
lửa, Valerie nhìn lướt qua tia lửa ở khu cắm trại, Peter không có trong số đó.
Những người thợ gặt rất vui mừng khi thấy các cô gái tiến tới nhưng dường như
cũng rất ngạc nhiên.
“Các cô đến từ bên
kia sông ư?”.
“Vâng ạ”.
“Tại sao?”.
Các cô gái liếc
nhìn nhau. Có ai biết không nhỉ?
“Ừm”, Lucie bước
lên, “Xin lỗi. Chúng tôi luôn qua bên này khi chúng tôi cắm trại”.
Đó không phải là một
lời nói dối. Trước đó, họ chưa bao giờ ngủ trong lều. Nhóm thanh niên liếc nhìn
nhau. “Chúng tôi cũng không cảm thấy phiền lắm”.
Các cô gái nhún
vai. Những anh chàng này không thông minh nhưng rất hài hước. Bọn họ cười khi
thấy các cô gái ướt nhẹp và bẩn thỉu, nhưng cố gắng không cười lớn sợ làm các
cô bối rối.
Thật ra, cho dù họ
có là những quý ông lịch lãm thì cũng phải cố gắng lắm mới rời mắt được khỏi
chiếc áo choàng của Rose. Nó rũ xuống dưới sức nặng của nước, lộ ra toàn bộ đường
cong cơ thể cô. Nhưng cô cũng không làm gì để sửa lại áo.
Trong khi cùng mọi
người hong khô quần áo bên đống lửa, Lucie khéo léo dùng tay kết những chiếc
vòng bằng cỏ và rơm.
“Ở đây chưa ai có
chủ cả nhé”. Cô khẽ than vãn nhưng không nhằm vào ai cả. “Nhưng rồi cũng sẽ phải
có thôi”, cô rạng rỡ khi công việc đã xong. Trước đó không lâu, một trong những
người thợ gặt, của Rose hoặc của Prudence còn tùy thuộc vào cô gái nào được hỏi
tới, lấy ra một cây đàn violon. Cậu chơi không hay lắm nhưng cũng chẳng vấn đề
gì. Những cô gái lắng nghe, ngọn lửa nổ tanh tách, thổi lên vài mẩu tro bám
trên mắt họ.
Rose nhảy chân trần
bên cạnh cậu ta, váy cô tốc lên khi cô cố gắng kéo các cô gái khác về phía
mình, mái tóc đen của cô đã khô dưới sức nóng của ngọn lửa, trở nên bóng mượt.
Prudence và Roxanne nắm tay nhau và nhảy những bước nhảy nửa vòng tròn. Rose
nghĩ nó sẽ trở nên tự nhiên hơn nếu họ uống nhiều bia hơn một chút. Lucie bước
đến và đội chiếc vòng bằng cỏ ba lá lên đầu họ. Cô trở lại chỗ ngồi với một
vòng hoa, không hài lòng với cách cô thắt nút.
“Có phải anh là
người nhá đèn nhấp nháy?”, Rose nhỏ nhẹ hỏi người đánh đàn để cậu ta biết rằng
có thể tâm sự với cô. Nhưng chàng thanh niên không biết cô đang nói về chuyện
gì. “Nhấp nháy đèn ư? Ở đâu cơ chứ?” Cậu nhìn quanh, không muốn mình bỏ lỡ mất
điều gì.
Rose bĩu môi. Chắc
là không phải. Những chàng trai và cô gái quá vui vẻ đến nỗi không ai chú ý
Valerie kín đáo trượt ra khỏi ánh lửa và biến vào trong đêm tối.
Đi qua cánh đồng tối
đen, tay Valerie không ngừng gạt những thân cỏ khô vốn rất dễ làm xước các đầu
ngón tay. Khi cô đẩy dọc theo chiều chiếc lá, từ trên xuống dưới, cảm giác thật
mịn màng, nhưng nếu cô vô tình đẩy ngược chiều, chiếc lá trở nên thô ráp, sắc
bén như hàng nghìn con dao nhỏ.
Cô chờ đợi, nhìn
lướt qua khoảng trống phía trước tìm Peter, nhưng không thấy gì, cũng không
nghe tiếng động nào. Cô không bao giờ bận tâm về việc phải ở một mình, thường
cô thích một mình, nhưng cái cảm giác cô đơn chờ đợi một người làm cô cảm thấy
mình ngốc nghếch và u sầu quá.
Đột nhiên cô ghét
bản thân mình và ghét cả Peter. Cô bắt đầu quay trở lại chỗ cắm trại, tự nhủ sẽ
không bao giờ để mình ở tình trạng ngớ ngẩn như thế này lần nào nữa. Sau đó, cô
bước đi một cách giận dữ xuyên qua những bụi lau sậy, rồi bất chợt nhìn thấy
ánh sáng của một ngọn nến trong rừng.
Cô hít một hơi thật
mạnh và quyết tâm của cô biến mất trước khi tim cô tiếp tục nhịp đập khác. Cô
bước vào bóng tối, phá vỡ sự yên tĩnh của rừng. Một vài con chim và đám côn
trùng phát ra những âm thanh, bài hát riêng của chúng, tạo thành những tiếng
kêu lộn xộn. Cô có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của khu rừng ban đêm, có thể
nghe thấy tiếng xào xạc của đám lá khô dưới chân. Tuy vậy lúc này, ngọn nến đã
biến mất.
“Peter?”, Valerie
gọi anh một cách thì thầm. Cô bước thận trọng, tự hỏi liệu có phải cô đã tưởng
tượng ra ngọn đèn ám hiệu của anh hay cô lại thực sự ngốc nghếch như cô đã cảm
thấy trước đó. Nhưng cái gì trên mặt đất thế kia? Một dấu hiệu? Trong hình dạng
của một mũi tên?
Khi cô mệt mỏi cúi
xuống để kiểm tra, như cách cô đã làm vô số lần trước đó, cô cảm thấy một cú
thúc mạnh vào lưng mình. Cô thở một cách khó nhọc.
“Lên
ngựa đi”, cô nghe thấy ai đó nói khi quay lại. Đó là cái mũi ẩm ướt, mượt như
nhung của một con ngựa. Peter đã tạo nên bóng đen phía trên cô. Anh nắm dây
cương một cách lỏng lẻo. Một bàn tay chìa ra cho cô và cô bắt lấy nó. Bàn tay
thô ráp, chai sần, ấm áp. Anh nắm chặt tay cô. Không nghĩ ngợi gì cả, Valerie để
người mình được nâng lên, đặt xuống lưng ngựa, cô tựa vào người Peter. Cô cố ý
đặt tay quanh eo anh và sau đó ôm chặt anh khi ngựa phi nước kiệu.
Con
ngựa bước rất chậm, cẩn thận khi xuyên qua cánh rừng thưa. Người của Valerie đổ
hẳn vào người Peter khi ngựa di chuyển để tránh những cành cây ở thấp phía dưới.
Họ không nói gì. Valerie thấy rằng cô không cần biết anh chàng Peter mới này là
ai, tất cả đều ổn nên không cần phải biết, và tốt hơn là không nên biết.
Sau
đó Peter tìm được thứ anh muốn tìm - một con đường cắt qua rừng. Cô ôm chặt anh
khi anh cho ngựa đi nước kiệu, và họ cưỡi nó, nhanh chóng, tự do xuyên qua cánh
rừng. Người anh gần sát bên cô, Valerie nhớ lại cảm giác thích thú cô có với
người bạn của mình lúc họ còn nhỏ, khi cả hai chạy thật nhanh qua khu rừng đến
nỗi gió huýt sáo trong tai. Cảm giác đó giờ vẫn còn, nhưng lúc này nó mạnh hơn
nhiều.
Con
ngựa tăng tốc, tiếng gõ dồn dập của móng ngựa thế chỗ cho nhịp đập của trái tim
cô. Gió thổi xuyên qua tóc cô. Cô, Peter và cả chú ngựa nữa thật gần gũi và đầy
sức mạnh đến nỗi họ có thể đi mãi, đi mãi.
Nhưng
cuối cùng, Peter điều khiển ngựa vòng trở lại. Để cho nó đi bộ, lắng nghe tiếng
thở nặng nề của nó, họ vẫn tiếp tục không phá vỡ sự im lặng nặng nề.
Một
giọng đàn ông đột nhiên làm vỡ tan bầu không khí tĩnh lặng, hét lên: “Này! Đó
là ngựa của tôi! Trả nó lại đây!”.
Valerie
không thể hình dung con ngựa không phải của Peter. Cô mỉm cười hoài nghi trong
bóng tối. Peter thật là liều lĩnh.
“Em sẽ chờ ở đây trong khi anh lén mang con ngựa trả lại”.
“Đừng đi đâu
nhé!”, anh nói, rời mắt khỏi cô.
Trong khi nhìn
theo bóng Peter mang ngựa đi trả, Valerie cảm thấy đau nhói ở ngực, nó bị đè
nén bên trong quá nhiều, giống như thứ gì đó đang cố đâm rễ và lớn lên ở đó. Có
lẽ chính tình yêu đã mang lại cảm giác này.
Cô cố nhớ lại cơ
thể Peter, hình dung ra anh khi anh vắng mặt. Anh có mùi giống mùi da thuộc, một
chàng trai liều lĩnh. Cô đợi anh quay lại, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Valerie nghe tiếng cành cây gãy và nhìn xung quanh. Không thấy gì, cô nhìn lên
trời, những cành cây quấn lấy nhau ở trên đầu. Chỉ có bóng đêm xen giữa muôn
ngàn chiếc lá, và cô có thể thấy những đám mây trở nên mịt mờ hư ảo trên bầu trời.
Vẫn còn lại hai đám mây, chúng trôi lững lờ quanh mặt trăng.
Khoảnh khắc này
khiến Valerie nhận ra rằng trăng hôm nay rất tròn và đỏ mọng. Tâm trí cô trở
nên mơ hồ, bối rối. Trăng đã tròn vào đêm trước đó, vậy sao bây giờ nó vẫn
tròn? Máu Valerie đông cứng lại khi hiểu được ra. Đó là điều những người lớn tuổi
đã nói nhưng họ cũng không chắc lắm. Họ im lặng khi bị đặt câu hỏi và cằn nhằn
vì không ai biết câu trả lời chính xác. Họ chỉ biết rằng nó không phải là dấu
hiệu tốt, giống như một con mèo đen hoặc một tấm gương vỡ: Trăng đỏ như màu
máu!
Có tiếng gầm kinh
hoàng vang lên ở phía xa. Valerie bật dậy, chạy nhanh ra khỏi rừng hướng về bờ
sông, lúc này đã trở nên hỗn loạn, đoàn người nháo nhác tìm nơi ẩn náu an toàn
giống như ong vỡ tổ. Mọi người chạy tán loạn, nhảy vào thuyền, chèo về phía
ngôi làng.
Valerie nhìn thấy
Roxanne và Rose leo lên con thuyền và đang cố cho nó rời khỏi bờ trong sợ hãi.
Một vài người thợ gặt đã leo lên - không còn nhiều chỗ trống. Valerie nhanh
chóng đi xuống chỗ họ, nước bắn tung tóe lên thắt lưng cô.
“Chờ em với!”.
“Lên đi”, Roxanne kéo tay Valerie, cố gắng đẩy cô lên thuyền.
“Chờ đã, chị Lucie
đâu?”.
“Cậu ấy và
Prudence ở trên chiếc thuyền đầu tiên”, Roxane đáp lại, khẩn trương cho con
thuyền quay một vòng.
“Có lên hay
không?”, một người thợ gặt gắt lên khi thấy họ lôi kéo nhau. Tất cả sự tử tế đã
biến mất cùng với mối đe dọa. Khi đã ra khỏi bờ sông, Valerie nhìn trở lại bờ,
nơi đã mờ dần vào bóng tối khi những người thợ gặt giận dữ chèo thuyền đi. Vẫn
còn một chiếc thuyền khác đang đợi ở đó và dường như vẫn chưa đủ người lên.
Peter sẽ tìm được
một chỗ trên đó, Valerie tự thuyết phục mình, cảm giác lo lắng len vào ngực cô.
"Đêm qua trăng tròn rồi mà”, một giọng nói quả quyết phát ra từ một cỗ xe chất đầy người. Người quản lý bảo họ sẵn sàng và chờ đợi đến khi không còn ai trên thuyền. Chiếc xe kêu cọt kẹt lao vào phía trong bức tường đổ nát của thị trấn. Những người đàn ông nhảy xuống đóng sầm cánh cửa gỗ lớn đằng sau họ.
“Chúng ta phải ráng an toàn tối nay”.
“Mặt trăng máu đã trở lại”.
Khi cỗ xe di chuyển nặng nề vào khu trung tâm của
ngôi làng, mọi người nói chuyện với nhau bằng một giọng lúng túng. Vài người
đàn ông lớn tuổi tranh cãi kịch liệt về việc bao lâu họ nhìn thấy mặt trăng
tròn như thế này một lần - hai hoặc ba lần trong cuộc đời họ.
Khi cỗ xe dừng lại dọc theo dãy nhà, ai đó hét lên:
“Đêm của Lũ Sói. Mọi người vào nhà đi!”.
Valerie nhảy xuống và chạy ùa vào nhà, hi vọng bà
Suzette đã ngủ để không thấy cơn hỗn loạn này. Nhưng mẹ cô đang đợi ở phía trước
sân, bà quấn chặt chiếc khăn choàng màu xanh để chống lại cái lạnh. Ngọn nến
chiếu sáng hàng hiên. Ánh sáng tỏa ra không đồng đều, vương trên người Valerie.
Nhìn thấy con gái,
bà Suzette thở phào nhẹ nhõm. “Ôi, cảm ơn Chúa!”. Bà bước tới.
“Mẹ?”, Valerie tự
hỏi liệu bà Suzette có biết rằng cô và Lucie đã trốn khỏi trại dành cho phụ nữ
không. “Bố đang đi tìm các con!”.
“Con xin lỗi”. Tin
tức dường như vẫn chưa đến được với bà.
“Lucie đâu rồi?”.
“Chị ấy đi với
Prudence”. Valerie hài lòng với chính bản thân mình. Đó là sự thật không bao
hàm bất cứ hành động sai trái nào.
Bà Suzette nhìn xuống
đường lần cuối nhưng vẫn cảm thấy nhẹ nhõm. “Mẹ chắc rằng bố sẽ dừng ở đó để
đón chị. Để mẹ đưa con vào giường!”.
Nằm trên gác xép, Valerie cảm thấy nhớ Lucie - cảm giác thật kỳ lạ khi không có chị gái bên cạnh. Cô nghe tiếng mưa rơi ầm ầm. Nó nhanh chóng chuyển thành mưa đá, rơi dày đặc trên mặt đất, quá nhanh để mắt thường có thể nhìn thấy từng giọt. Mùa đông đang đến, và cơn bão rất mạnh, gầm lên như cơn thịnh nộ của đất trời. Valerie tự hỏi về Peter. Ở đấy vẫn còn tro tàn của đống lửa, sau đó nó bị bóng tối nuốt chửng. Bị bao bọc trong các đám mây bão, mặt trăng trông mờ đi, ánh sáng đỏ nhuộm cả bầu trời. Đêm đó, Valerie mơ thấy cô đang chết.
Mặt trăng máu đã trở lại. Đêm của Lũ Sói bắt đầu. Lucie vẫn chưa về nhà. Truyền thuyết liệu có tái diễn một lần nữa? Mời các bạn đón xem phần tiếp theo.
(Còn tiếp)