Nourishing soul, Broadening mind

Góp Ý

Chương đầu tiên của NHẬT THỰC - Phần 6
Update Date: 04/11/2009

Edward lắng nghe nhịp đập hối hả nơi lồng ngực của kẻ đối diện, khẽ gật đầu cơ hồ như tôi đã thừa nhận rằng mình nói dối.

- Người sói khó tự chủ lắm. Thi thoảng, những người ở gần họ có thể chỉ bị thương. Nhưng thi thoảng, cũng có người bị giết chết nữa.

Tôi muốn lên tiếng phản bác lại, nhưng rồi một hình ảnh khác lại hiện về khuấy đảo lòng tôi, ngăn cản không cho tôi mở miệng. Tôi lờ mờ nhận ra gương mặt đã từng rất đẹp của Emily, giờ thì gương mặt đó đã in dấu vĩnh viễn ba vết sẹo đỏ bầm kéo dài từ đuôi mắt phải xuống đến quai hàm, cùng một bên khóe miệng bị rách, suốt đời, nó tạo cho cô một nụ cười khinh khi đáng sợ.

Chờ đợi tôi lấy lại giọng nói của mình, anh tỏ ra hoan hỉ, không hề có ý che giấu vẻ đắc thắng.

- Anh không biết họ đâu - Cuối cùng, tôi cũng trả lời, nhưng giọng nói chẳng hơn gì là một lời thều thào cả.

- Anh biết họ nhiều hơn em nghĩ đấy, Bella. Lần cuối cùng họ biến thành sói, anh cũng đã có mặt ở đấy.

- Lần cuối cùng ư?

- Vào khoảng bảy mươi năm về trước, bọn anh đã từng chạm trán với những con sói… Khi ấy, bọn anh chỉ vừa mới ổn định cuộc sống ở gần Hoquiam thôi. Alice và Jasper thì vẫn còn ở tận đâu đâu, chưa trở thành thành viên của gia đình. Bọn anh đông hơn họ, nhưng giả như không có Carlisle, thì không có cách gì ngăn được một cuộc chiến tranh thực sự. Chính bố anh đã thuyết phục ông Ephraim Black tin rằng bọn anh và họ có thể cùng tồn tại bên nhau, và thế là bản giao ước kia ra đời.

Cái tên của ông cố Jacob bất giác khiến tôi giật mình.

- Bọn anh cứ nghĩ rằng cái ranh giới ấy đã theo ông Ephraim xuống mồ rồi - Edward lầm bầm, nghe như đang tự nhủ với chính mình - Rằng cái đặc điểm di truyền cho phép họ biến đổi kia đã mất từ lâu rồi chứ… - Edward ngừng lời,  nhìn tôi với vẻ cáo buộc - Có vẻ như càng ngày, vận rủi của em càng phát huy rõ năng lực. Em có hiểu không, chính cái lòng tham vô độ của em đã làm sống lại cả một bầy sói huyền thoại. Trời ơi, nếu anh và em có thể tóm được cái phận số của em, thì trong tay chúng mình sẽ là một vũ khí có sức hủy diệt tàn khốc lắm đấy.

Tôi phớt lờ tất cả những lời chế giễu ấy, mọi chú ý của tôi chỉ hướng cả vào vẻ ngạo nghễ của anh - liệu anh có đang nghiêm túc không?

- Nhưng em không hề làm họ sống lại. Anh không biết sao?

- Biết cái gì chứ?

- Biết rằng số phận xui xẻo của em chẳng hề dính dáng gì tới cái chuyện đó cả. Sở dĩ người sói sống lại là bởi vì ma-ca-rồng xuất hiện.

Edward nhìn tôi không chớp mắt, cả thân mình của anh đông cứng lại vì sững sờ.

- Jacob nói với em rằng gia đình anh ở đây đã khiến cho mọi thứ xáo trộn cả lên. Em cứ ngỡ rằng anh đã biết…

Và đôi mắt của người đang ngồi đối diện với tôi sa sầm xuống.

- Họ nghĩ như vậy ư?

- Edward, anh hãy đối diện với sự thật đi. Bảy mươi năm trước, gia đình anh đến đây, và người sói xuất hiện. Giờ thì gia đình anh trở về, người sói lại xuất hiện thêm lần nữa. Anh cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp thôi sao?

Edward cuối cùng cũng dịu xuống, đôi mắt của anh bắt đầu biết chớp trở lại.

- Bo anh có lẽ sẽ rất quan tâm đến lí thuyết này.

- Lí thuyết - Tôi nhại lại lời anh với một thái độ hoàn toàn mỉa mai.

Im lặng. Thời gian cứ thế trôi đi, anh phóng tầm mắt ra ngoài cửa số, đắm đuối nhìn vào màn mưa. Có lẽ anh đang rộn óc trước sự thật rằng chính sự hiện hữu của gia đình anh đã khiến cho những người dân địa phương đang hiền lành bỗng hóa thành những con sói khổng lồ.

- Hay đấy, nhưng chẳng thay đổi được gì - Anh lầm bầm sau một hồi tư lự - Hiện trạng vẫn như thế mà thôi.

Tôi có thể đoán được cái ẩn ý đằng sau câu nói đó, cũng chẳng có gì khó khăn để nhận ra : Không có bạn bè sói nào cả.

Và tôi hiểu mình cần phải kiên nhẫn đối với Edward. Cũng không phải là anh không có lí, chỉ bởi anh không hiểu mà thôi. Anh không hiểu tôi nợ Jacob Black nhiều đến dường nào - Cuộc sống, và có thể là cả ý thức của tôi nữa, đã rất nhiều lần từ cõi chết trở về, tất cả là nhờ ở người bạn nhỏ ấy.

Tôi không thích thổ lộ với bất cứ ai về quãng thời gian mình sống vật vờ, đặc biệt là với Edward. Ngày ấy, anh chỉ tâm tâm niệm niệm một điều rằng sự ra đi của anh sẽ giải thoát cho tôi, sẽ “cứu chữa” được linh hồn tôi. Tôi không muốn anh nhận hết trách nhiệm về mình cho tất cả những trò ngốc nghếch mà tôi đã từng bày ra trong những ngày xa anh, hay cho nỗi khổ đau mà tôi phải gánh chịu.

Nhưng anh thì vẫn luôn dằn vặt mình về điều đó.

Vậy nên tôi sẽ phải lựa lời mà giải thích với anh.

Tôi đứng dậy, bước vòng qua chiếc bàn. Anh mở rộng vòng tay đón tôi, và tôi sà vào lòng anh, nép mình vào vòng tay cứng như đá của anh, nhìn vào đôi tay lạnh giá ấy mà lên tiếng :

- Xin anh hãy lắng nghe em, chỉ độ một phút thôi. Những điều ấy nào có là gì đâu so với những thứ khác còn quan trọng hơn nhiều. Anh, Jacob đang bị tổn thương - Giọng nói của tôi mỗi lúc mỗi run rẩy - Em không thể không cố gắng giúp cậu ấy… Bây giờ, em không thể bỏ rơi cậu ấy, đang trong lúc cậu ấy cần em. Chỉ bởi vì cậu ấy không phải lúc nào cũng ở trong hình hài của một con người đúng nghĩa… Ưmmm, cậu ấy đã luôn ở bên em khi mà em… em không còn là mình nữa. Anh không hiểu điều đó như thế nào đâu… - Tôi ngập ngừng. Vòng tay của Edward ôm quanh người tôi chợt cứng lại; đôi bàn tay của anh siết lại thành nắm đấm, những đường gân nổi rõ mồn một - Nếu như Jacob không cứu em… Em đã không thể biết được rằng anh sẽ trở về. Em nợ cậu ấy nhiều, nhiều, nhiều hơn thế nữa, Edward.

Một cách thận trọng, tôi khẽ ngước mắt lên quan sát sắc mặt anh. Hai mắt anh nhắm nghiền, đôi quai hàm đang trong tình trạng căng hết cỡ.

- Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã rời xa em - Anh thì thào - cho dẫu anh có sống được đến một trăm ngàn năm đi chăng nữa.

Dịu dàng, tôi áp tay lên mặt anh, chờ đợi cho đến lúc anh thở dài và mở mắt ra.

- Anh chỉ cố gắng làm những gì anh cho là đúng thôi. Và em tin điều đó sẽ phù hợp với những ai ít nhạy cảm hơn em. Nhưng bây giờ thì anh đã ở đây rồi. Đó mới là điều quan trọng.

- Nếu như anh không bỏ đi, em sẽ chẳng bao giờ mạo hiểm mạng sống của mình để tìm nguồn an ủi nơi một con sói.

Tôi đờ người ra như phỗng. Tôi đã quen nghe Jacob dùng lối nói miệt thị của cậu như : chấy, rận, đỉa, quân ký sinh… Nhưng không hiểu sao, với giọng nói êm dịu như nhung của Edward, tôi cảm thấy lòng mình nhoi nhói một cách khó chịu.

- Anh không biết phải biểu đạt thế nào cho đúng - Edward tiếp lời, giọng nói nghe thật xa vắng - Anh thừa nhận rằng mình đối xử với cậu ấy như thế quả có độc ác. Nhưng anh đã suýt bị mất em rồi. Anh biết cảm giác đó là như thế nào. Anh sẽ không chấp nhận bất cứ một thứ nguy hiểm nào nữa.

- Anh cần phải tin em trong chuyện này. Em sẽ không sao đâu.

Gương mặt của Edward lại trở nên se sắt.

- Anh xin em đấy, Bella - Anh thì thào.

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt vàng óng của Edward, đôi mắt bất ngờ rực sáng.

- Xin em chuyện gì cơ?

- Xin em hãy vì anh. Xin em hãy tỉnh trí lại mà giữ mình được an toàn. Anh sẽ làm hết sức mình vì điều đó, nhưng anh cũng sẽ rất cảm kích trước một chút giúp đỡ từ phía em.

- Em sẽ luôn giữ mình mà - Tôi lẩm bẩm.

- Em có thực sự hiểu rằng em có ý nghĩa đối với anh như thế nào, quan trọng đối với anh như thế nào không? Có thực sự biết là anh yêu em nhiều đến thế nào không? - Vừa nói, anh vừa ghì chặt tôi vào vồng ngực cứng như thép của anh, và tỳ cằm lên đầu tôi.

Còn tôi thì khẽ ấn đôi môi vào chiếc cổ trắng ngần và lạnh như tuyết đang ở rất sát ngay bên mình.

- Em biết anh yêu em nhiều đến thế nào mà - Tôi thẽ thọt trả lời.

- Em chỉ mới thấy được một cái cây trong cả một cánh rừng bạt ngàn thôi.

Tôi đảo mắt, nhưng anh không nhìn thấy.

- Nhiều đến thế ư.

Anh đặt môi lên đỉnh đầu tôi, khẽ thở dài.

- Không có người sói nào hết.

- Em sẽ không tiếp tục như thế này đâu. Em sẽ gặp Jacob.

- Vậy thì anh sẽ ngăn em lại.

Giọng nói của anh vô cùng tự tin, ra chiều đối với anh, đây chẳng phải là chuyện gì khó.

Và tôi biết anh đã nghĩ đúng.

- Để rồi xem - Tôi giả vờ thách thức - Cậu ấy vẫn cứ là bạn của em.

Và hốt nhiên tôi cảm nhận được bức thư của Jacob đang nằm trong túi quần của mình, cơ hồ như nó đã nặng lên đến vài kilôgram. Những lời lẽ trong thư cũng chợt vang vọng bên tai tôi, như thể người bạn nhỏ cũng đang tán đồng với Edward vậy - một điều sẽ chẳng bao giờ xảy ra trong hiện thực.

Nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì cả. Em xin lỗi.
 
 
--- HẾT CHƯƠNG I ---
Other News