Nourishing soul, Broadening mind

Góp Ý

Bị đánh dấu - Trích đọc chương 1
Update Date: 07/13/2010

Kể từ lúc trông thấy gã đàn ông tử thần đứng bên cạnh cái tủ cá nhân của mình, cuộc đời tôi có lẽ chẳng còn gì tệ hại hơn nữa. Kayla vẫn đang không ngừng huyên thuyên với cái đề tài xưa như trái đất của mình, nên chẳng chú ý gì đến gã. Thoạt đầu thì có vẻ là thế. Thật ra - giờ tôi mới ngẫm lại - nếu gã chẳng lên tiếng thì sẽ chẳng có ai thèm để mắt đến đâu; điều này càng cho thấy rằng tôi đã không hề để tâm đến câu chuyện.

- Không phải, Zoey, mình thề trước Chúa, sau trận đấu, Heath đã không hề đụng vào một giọt rượu nào. Bồ không nên quá khắc nghiệt với hắn.
- Được thôi - Tôi trả lời một cách lơ đãng - Ừ - Rồi húng hắng ho. Phỉ phui thật. Chắc chắn là tôi đang chết dần chết mòn với thầy Wise đây, biệt danh Tai họa của Học trò, ông thầy ba-chừng-ba-đỗi phụ trách môn Sinh học nâng cao.
Nếu như tôi lìa đời, thì có nghĩa là tôi sẽ thoát được bài kiểm tra Hình học vào ngày mai, có phải thế không nhỉ? Xem ra chỉ còn có mỗi cách đó mà thôi.
- Nè Zoey, trời, trời. Bồ có nghe mình nói gì không đấy? Chắc hắn chỉ uống bốn, không biết nữa, hình như là sáu ly bia, mà cũng có khi là ba. Nhưng chuyện đó không có liên quan gì đến vấn đề hết. Sau trận đấu, nếu phụ huynh khó tính của bồ không bắt bồ về ngay thì có lẽ hắn chẳng nốc nhiều tới vậy đâu.
Hai đứa chúng tôi trao nhau một ánh nhìn khổ sở, đúng như vậy, mẹ và ông bố dượng cay nghiệt quả là quá bất công đối với tôi; cũng cần kể thêm một chút là mẹ tôi và ông bố dượng đã kết hôn được ba năm trời nay rồi.
Và, sau một tiếng thở ngắn, cô bạn tôi lại liến thoắng:
- Với lại, hắn đang được tung hô nữa. Tụi mình đánh bại tụi Union mà! - K lắc vai tôi, rồi đưa mặt tới gần hơn - Nè! Bạn trai của bồ...
- Bạn thôi - Tôi nhẹ nhàng chỉnh lại, cố giữ không ho vào mặt K.
- Sao cũng được. Heath là tiền vệ nên tất nhiên là được ưu ái rồi. Từ hồi Broken Arrow thắng đội Union tới giờ, đã một triệu năm rồi đó.
- Mười sáu năm thôi, bồ - Tôi rất tệ môn Toán, nhưng nghe kết quả tính toán của K, tự nhiên tôi thấy mình chẳng khác gì một thiên tài toán học.
- Rồi, sao cũng được. Vấn đề là hắn vui. Bồ nên cho hắn thoải mái một chút.
- Vấn đề là tuần này hắn “thoải mái” tới năm lần rồi. Mình xin lỗi, mình không muốn hẹn hò với một tên con trai lẽ ra nên chuyên chú cho đội bóng của trường thì lại quyết đạt thành tích nốc ừng ực sáu ly bia liền mà không nôn mửa. Ấy là mình còn chưa kể hậu quả là hắn sẽ phì nộn ra - Tôi phải dừng lại để ho, bất giác thấy váng vất nên chậm nhịp chân lại, hít vào thật sâu cho tới khi cơn ho cuối cùng cũng phải chấm dứt. Trong lúc ấy, K vẫn bô lô ba la không ngừng:
- Ơơơ! Heath, phì nộn hả! Mình không muốn nhìn thấy cảnh ấy đâu.
Tôi xoay xở cố kiềm nén một cơn ho khác.
- Và hôn hắn cũng giống như nuốt sái rượu vậy.
K nghiến răng.
- Ờ, thấy ớn quá. Tiếc một cái hắn ta lại là tâm điểm của mọi sự chú ý cơ chứ.
Tôi trố mắt, chẳng ngại đến chuyện che giấu sự bực mình trước cái tính hời hợt điển hình ở cô bạn đang sóng bước bên cạnh.
- Mỗi lần bị ốm là bồ trở nên khó tánh ghê nơi. Nhưng dẫu sao, bồ cũng không hình dung được là sau bữa trưa, khi bồ chẳng đoái hoài gì tới Heath, thì hắn trông chẳng khác gì cún con lạc chủ như thế nào đâu. Hắn thậm chí còn không...
Đúng vào thời khắc ấy, tôi trông thấy hắn. Gã đàn ông tử thần. Thật ra, nói cho cùng thì gã cũng chẳng đến nỗi “tử thần” lắm đâu. Gã vẫn còn sống nhăn thế kia cơ mà. Hoặc giả hắn chẳng phải là con người. Mà có là gì thì cũng vậy thôi. Chẳng phải các nhà khoa học nói một đằng, người ta lại cứ nói một nẻo, nhưng kết quả cuối cùng vẫn như nhau đấy sao. Thân phận của gã chẳng thể lầm được, cho dẫu tôi có không cảm nhận được nguồn sức mạnh cũng như bóng tối tỏa ra từ hắn, cũng không có cách quỷ quái nào để có thể lờ đi nhân dạng của gã đàn ông này: một mảnh trăng lưỡi liềm màu ngọc bích trên trán và một họa tiết xăm quanh đôi mắt xanh. Gã là ma-cà-rồng, và tồi tệ hơn nữa, gã là một Tay Săn.
Ôi trời ơi! Gã đang đứng bên cạnh cái tủ cá nhân của tôi.
- Zoey, bồ chẳng thèm để lọt tai mấy lời của mình!
Và gã ma-cà-rồng lên tiếng, những lời lẽ trịnh trọng của gã lấp đầy khoảng cách giữa gã và tôi, vừa quyến rũ lại vừa nguy hiểm, hệt như máu quyện với sôcôla chảy.
- Zoey Montgomery! Đêm tối đã chọn ngươi rồi; cái chết của ngươi cũng chính là sự ra đời của ngươi. Đêm tối đang gọi ngươi; hãy lắng nghe giọng nói ngọt ngào của Người đi. Số phận của ngươi đang chờ đợi ngươi ở trường Bóng Đêm đó!
Rồi gã đưa bàn tay trắng ngần lên, trỏ một ngón tay thuôn dài vào tôi. Trán tôi tức thì đau buốt, một cơn đau đớn tột cùng. Bên cạnh tôi, Kayla kêu thét lên.
Cuối cùng, khi những quầng sáng trước mắt tôi tiêu tán đi, tôi ngước mắt lên, nhận ra gương mặt không còn một hột máu của K đang cúi xuống nhìn mình trân trối.
Như thường lệ, tôi thốt ra suy nghĩ đầu tiên vừa xuất hiện trong đầu:
- K, mắt bồ thô lố như mắt cá ấy.
- Hắn đánh dấu bồ rồi. Ôi, Zoey! Trên trán bồ cũng có biểu tượng đó! - Vừa dứt lời, cô bạn đưa bàn tay run rẩy lên đôi môi trắng bệch, che miệng; đó là một nỗ lực không thành khi cố kiềm chế một tiếng nức nở.
Tôi ngồi dậy, húng hắng ho. Đầu đau kinh khủng, tôi xoa lấy xoa để cái vết tích nằm giữa hai chân mày. Nhức nhối như ong đốt, cơn đau nhanh chóng lan ra hai mắt rồi tỏa xuống xương gò má. Tôi có cảm tưởng như mình sắp nôn mửa tới nơi.
- Zoey! - Giờ thì K đã khóc thật sự, từng lời nói của cô bạn vang lên giữa những tiếng nấc nho nhỏ - Ôi. Lạy Chúa tôi. Hắn là một Tay Săn... một ma-cà-rồng săn đuổi!
- K! - Tôi chớp mắt một cách khó khăn, cố rũ sạch cơn đau ra khỏi vỏ não - Bồ đừng khóc nữa. Bồ vẫn biết là mình không hề thích bồ khóc một chút nào kia mà - Tôi với tay, cố vỗ vỗ vào vai cô bạn, an ủi.
Hốt nhiên, K co rúm người lại, né người ra xa tôi.
Tôi không dám tin vào mắt mình. Nhưng đúng là cô bạn tôi đang co rúm người lại thật, cơ hồ như rất khiếp hãi tôi. Hẳn K đã trông thấy cơn đau hiện rõ rành rành trong mắt tôi, chẳng thế mà cô bạn bắt đầu một tràng lắp ba lắp bắp, thở chẳng ra hơi.
- Ôi, Chúa ơi, Zoey! Bồ sẽ phải làm sao đây? Bồ không tới nơi đó được đâu. Bồ không thuộc về những chuyện như thế này. Điều này không thể xảy ra được. Rồi từ nay, mình biết đi xem đá bóng với ai bây giờ?
Tôi chợt nhận ra, chớ hề một lần nào trong lúc liến thoắng, K đưa người tới gần tôi cả. Cơn đau, sự tổn thương trong lòng tôi chuẩn bị bùng thoát thành những giọt nước mắt, tôi rưng rưng, cố dằn xuống. Và mắt tôi trong phút chốc trở nên khô khốc. Giấu nước mắt, với tôi, chỉ như chuyện trở bàn tay. Đó là điều tôi nên làm; đã ba năm nay, tôi đã làm rất giỏi chuyện đó.
- Được rồi. Rồi mình sẽ tìm hiểu chuyện này. Có lẽ là... một sự nhầm lẫn kỳ quặc nào đó - Tôi nói dối.
Tôi chẳng có vẻ đang trò chuyện chút nào; những lời lẽ của tôi phải chật vật lắm mới thoát được ra khỏi miệng. Vẫn còn nhăn nhó với cơn đau trong đầu, tôi đứng dậy. Nhìn quanh quất, tôi cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào khi nhận ra chỉ có K và tôi đang ở hành lang bên ngoài phòng Toán học này; và tôi bất giác ngớ người khi ý thức được rằng mình đang bật cười cuồng loạn. Nếu mà cái bài kiểm tra Hình học đáng ghét ngày mai không khiến tôi đâm ra điên khùng, phải chạy bổ nháo bổ nhào tới chiếc tủ cá nhân mà lấy sách để buổi tối sẽ cắm đầu cắm cổ học lấy học để, học đến ám ảnh (một cách vô vị), thì tên Săn người kia bắt buộc sẽ phải mò ra tôi trước cửa trường Trung học Broken Arrow miền Nam - giữa 1300 đứa học trò đang đứng chờ mấy cái xe mà bà chị Barbie đỏm dáng hay gọi là “xe limo vàng đại bự”. Tôi sở hữu một chiếc xe hơi, cho nên, khi đứng bên một kẻ không được tốt số, phải đi học bằng xe buýt, thì rõ ràng là “rất oai”, đó là chưa đề cập đến chuyện so sánh ngoại hình đấy. Trong tình cảnh ấy, ngoài hành lang còn có một kẻ khác - một tên con trai cao ráo, ốm tong teo, với hàm răng khấp khểnh - sở dĩ, thật không may, tôi có thể trông thấy rõ điều ấy là bởi hắn đang đứng ngây người ra đó, miệng há hốc, mắt trân trối ngó tôi như thể tôi vừa hạ sinh một lứa heo có cánh.
Tôi lại ho, lần này là một cơn ho đầy ghê tởm. Tên con trai ấm ớ một chút rồi hối hả bước vội đến phòng cô Day, tay ôm khư khư tấm bảng, ép vào vồng ngực xương xẩu. Hình như câu lạc bộ cờ vua đã thay đổi lịch họp vào thứ Hai, sau giờ học. Ma-cà-rồng có chơi cờ không nhỉ? Có ma-cà-rồng nào dở hơi không? Thế còn ma-cà-rồng hoạt náo viên trông như những búp bê Barbie? Có hay không có ma-cà-rồng chơi trong một ban nhạc? Hoặc có ma-cà-rồng nào ăn mặc kỳ quặc theo lối Emo - con trai mặc quần con gái, tóc mái phủ nửa mặt - hay không? Hay tất cả ma-cà-rồng đều là những kẻ theo phong cách gôtích, không thích tắm? Liệu tôi có trở thành một kẻ gôtích? Hay tệ hại hơn, là một kẻ Emo? Tôi đặc biệt không thích mặc đồ đen, ít ra không phải chỉ có màu đen, tôi cũng không tự dưng lại đi ác cảm với xàbông và nước, cũng như không hứng thú tới mức bị ám ảnh chuyện thay đổi kiểu tóc cũng như việc trang điểm ở mắt.
Trong lúc đầu óc đang quay cuồng với mớ suy nghĩ bòng bong này, cổ họng tôi đang chùng chình một tràng cười dớ dẩn khác, nhưng may sao, một cơn ho đã lấp vào.
- Zoey? Bồ không sao đó chứ? - Giọng nói của Kayla cất lên the thé, hệt như vừa bị ai đó bấu véo; cô bạn lùi lại một bước.
Tôi thở dài, cảm thấy bực tức một chút. Tôi không mảy may ngờ đến điều này. K và tôi là bạn thân của nhau từ hồi lớp ba, ấy vậy mà bây giờ K ngó tôi như thể tôi đã trở thành một con quái vật.
- Kayla, là mình đây mà. Vẫn là mình của hai ngày, hai giờ, hai giây trước đây thôi - Tôi uể oải chỉ tay vào cái đầu đang đau buốt của mình - Cái này chẳng thay đổi được bản ngã của mình đâu!
Đôi mắt của K mở tròn xoe, nhưng may thay, chiếc điện thoại di động của cô bạn vừa cất lên giọng hát của Madonna, giai điệu Cô gái vật chất quen thuộc. Như một phản ứng tự nhiên, K liếc nhìn màn hình. Vẻ mặt cô bạn như được “báo động đỏ”, không nghi ngờ gì nữa, tôi dám chắc đó chính là bạn trai của K - Jared.
- Nào - Giọng nói của tôi ngang phè và nhuốm màu mệt mỏi - Về nhà ngay với anh bạn của bồ đi - Vẻ nhẹ nhõm của cô bạn cứ như một cú tát vào giữa mặt tôi vậy.
- Bồ sẽ gọi cho mình nhé! - K ngoái đầu lại nói trong lúc đôi chân vội vã bước nhanh ra cửa trượt.
Tôi trông theo bóng dáng K lướt qua bãi cỏ ở hướng đông, về phía bãi đậu xe. Có thể nhìn thấy rõ mồn một việc cô bạn tôi áp liền tức khắc chiếc điện thoại di động vào tai, liếng thoắng với Jared. Tôi dám chắc như đinh đóng cột rằng đề tài đang được nói đến ấy không gì khác ngoài chuyện tôi sắp sửa biến thành quái vật.
Sự tình là, dĩ nhiên, cái chuyện bị biến thành quái vật khiến tôi nghĩ đến hai khả năng: Khả năng thứ nhất: Tôi bị biến thành ma-cà-rồng, một ác quỷ theo quan niệm của bất kỳ ai. Khả năng thứ hai: Cơ thể tôi chống chọi lại cuộc Biến đổi, và tôi lìa đời. Mãi mãi.
Vậy nên tin tốt lành là cuối cùng, tôi sẽ thoát được bài kiểm tra Hình học vào ngày mai.
Còn tin dữ là tôi sẽ phải dọn đến trường Bóng Đêm, một trường tư thục nằm giữa thị trấn Tulsa, bạn bè tôi đều biết là Học viện Ma-cà-rồng - cái chốn tôi sẽ phải nương thân hết bốn năm để chịu đựng những thay đổi hình thể kỳ quặc và dớ dẩn hết chỗ nói, điều đó có khác nào toàn bộ cuộc đời tôi bị đảo lộn tùng phèo. Ấy là nếu như cái qui trình ấy không cướp đi mạng sống của tôi.
Hay thật. Tôi cũng đâu có muốn vậy. Tôi chỉ muốn mình sống bình thường, dù trên thực tế, tôi đang là gánh gặng của hai vị phụ huynh siêu bảo thủ, của đứa em trai lém lỉnh và của người chị vô cùng tuyệt vời. Tôi chỉ muốn làm được bài Hình học. Tôi chỉ muốn được lên lớp đều đều để còn được vào ban thú y của trường Đại học Oklahoma, được ra khỏi cái ngôi trường Broken Arrow, bang Oklahoma này. Nhưng trên hết, tôi muốn được hòa đồng - ít ra là ở trường; chứ với gia đình thì điều đó đã trở thành một việc không tưởng rồi, vậy nên tất cả những gì tôi có chính là bạn bè và một cuộc đời không có chữ “gia đình”.
Giờ thì điều ấy cũng đang rời xa tôi đây.
Tôi xoa tay lên trán, chỉnh lại tóc cho phần tóc mái xòa xuống gần như che lấy mắt, và, may mắn thay, che được luôn cả cái dấu vết mới có trên trán. Rồi giữ nguyên cái tư thế đầu cúi gằm, cứ như thể tôi đang chú mục vào một “vật thể lạ” nào đó nơi cặp xách, tôi hối hả bước ra cửa, đi về phía khu vực giữ xe học sinh.
Ra đến bên ngoài, tôi dừng lại một thoáng. Qua các ô kính mờ xỉn trên mấy cánh cửa ra vào, tôi trông thấy Heath. Vây quanh hắn là những nữ sinh, họ làm dáng, vuốt tóc, trong khi mấy gã con trai khác đang rồ ga những chiếc xe tải một cách ngớ ngẩn và cố làm ra vẻ sành sỏi (nhưng chủ yếu là thất bại). Chẳng phải hình ảnh ấy chỉ ra rằng để được chú ý, tôi cũng sẽ phải làm như vậy đó sao? Không, cần phải công bằng, tôi nên tâm niệm rằng Heath đã từng là một người tình vô cùng dễ thương, cho dẫu giờ đây anh chàng đã có cuộc sống riêng của mình. Chủ yếu là khi anh ta giữ được vẻ tỉnh táo.
Tiếng cười the thé của đám con gái bám theo tôi từ bãi đậu xe. Hay thật. Kathy Richter, nữ sinh quậy nhất trường, đang đánh yêu Heath. Tôi thậm chí đứng xa như thế mà cũng nhận thấy cô nàng cho rằng hành động đó là một kiểu mơn trớn. Như thường lệ, Heath “tồ” chỉ biết đứng ngây ra và nhe răng cười. Trời ơi, quỷ tha ma bắt, thật đúng là một ngày xui xẻo cực kỳ. Cái xe con bọ VW màu xanh biển đời 1966 đang ở ngay giữa đám học trò. Không. Tôi không thể ra đó được. Tôi không thể bước vào giữa đám bạn học với cái dấu ấn của quỷ ở trên trán như thế này được. Tôi biết chính xác phản ứng của họ. Tôi còn nhớ chuyện về một học sinh ở trường trung học Nam Broken Arrow đã bị Tay Săn chọn ra sao.
Chuyện xảy ra vào ngày khai trường năm ngoái. Tay Săn đã xuất hiện trước giờ vào học, và đã nhắm tới một học sinh khi cậu này đang đi tới lớp học đầu tiên. Tôi không nhìn thấy Tay Săn, nhưng tôi có nhìn thấy cậu học trò sau đó, chừng một tích tắc, khi cậu đánh rơi toàn bộ sách vở, chạy ba chân bốn cẳng ra khỏi tòa nhà, cái Dấu Ấn mới toanh lấp lánh trên vầng trán trắng, hai má cậu trắng bệch lã chã những nước mắt. Không bao giờ tôi có thể quên được các hành lang lớp học vào buổi sáng hôm đó đông như thế nào, rằng mọi người đã dạt xa khỏi kẻ xấu số khi cậu cố chạy thật nhanh ra khỏi cổng trường như thể cậu bị mắc bệnh dịch ra sao. Tôi nằm trong số những kẻ đã lùi lại tránh đường chạy của người bất hạnh ấy, mắt ngó trân trân vào cậu học trò, dù rằng trong thâm tâm, tôi rất lấy làm tiếc cho cậu. Chỉ vì tôi không muốn bị gắn cho cái mác: cô gái kia là bạn của những thứ quái đản ấy. Giờ thì sự thể mới trớ trêu làm sao, chẳng phải đúng như thế là gì?
Thay vì ra xe, tôi hướng chân về phía phòng vệ sinh gần nhất, và ơn trời, không có ai ở trong đó cả. Trong phòng vệ sinh có ba buồng nhỏ - đúng vậy, tôi kiểm tra từng cái một nhưng không thấy chân của ai hết. Trên tường có hai cái lavabô, trên mỗi cái có treo hai chiếc gương cỡ vừa. Bên kia lavabô, bức tường đối diện, có treo một tấm gương to, tấm gương có gờ đặt cọ, son phấn cùng những thứ linh tinh khác. Tôi đặt cặp xách và quyển sách Hình học trên kệ, hít vào một hơi dài, đoạn ngẩng đầu, vuốt ngược tóc ra sau.
Sự thể hệt như tôi đang chú mục vào khuôn mặt của một người xa lạ có những đường nét quen thuộc với mình. Giống như ta nhận ra một người trong đám đông mà ta dám thề rằng ta biết người đó, nhưng kỳ thực lại không phải. Giờ thì cô gái kia chính là tôi đấy - một người lạ rất quen.
Cô gái sở hữu đôi mắt của tôi. Vẫn là cái màu nâu lục nhạt, không rõ ràng là màu lục hay màu nâu, song mắt tôi chưa bao giờ mở to và tròn đến như thế. Đúng không nhỉ? Mái tóc kia cũng là tóc tôi - thẳng, dài và gần như đen huyền giống tóc bà ngoại trước khi tóc ngoại hóa bạc trắng. Người lạ ấy cũng có hai gò má cao, sống mũi phẳng, dài và chiếc miệng rộng - những đặc điểm của ngoại và tổ tiên người da đỏ Cherokee của ngoại. Nhưng khuôn mặt tôi chưa bao giờ trắng tới cỡ đó. Nước da tôi vốn mang màu ôliu, sẫm màu hơn bất cứ thành viên nào khác trong gia đình. Nhưng hình như không thể ngẫu nhiên mà da tôi lại trở nên trắng như thế... có lẽ màu da của tôi chỉ trở nên trắng khi so với cái hình mảnh trăng lưỡi liềm màu xanh dương sẫm nằm ngay chính giữa trán. Hoặc giả là bởi cái ánh sáng huỳnh quang. Tôi hy vọng là do ánh sáng huỳnh quang.
Và cứ như thế, tôi ngó sững vào cái hình xăm kỳ lạ. Cùng với những đường nét đặc thù của người Cherokee, cái dấu vết kia khiến tôi càng trông ra hoang tàn... như thể tôi thuộc về thời thượng cổ, lúc thế giới còn man di.
Kể từ nay, cuộc đời tôi không còn như trước nữa. Trong một thoáng - gần như ngay lập tức - tôi quên bẵng mối kinh hoàng vì sự lạc loài của mình, và rồi cảm nhận được sự bùng nổ lạ lùng của một cảm giác dễ chịu, dòng máu tổ tiên của bà ngoại trong tận cùng sâu thẳm cơ thể tôi đang sôi sục.
 
(Còn tiếp)
Other News