MẸ VÀ TÔI sống ở một Hollywood khác, nơi nằm phía sau bảng hiệu HOLLYWOOD. Qua một ngọn đồi, trong thung lũng San Fernando, miền Bắc Hollywood chẳng có chút gì đáng phô trương như người láng giềng phía Nam của mình. Các ngôi sao điện ảnh không bao giờ bách bộ trên vỉa hè của vùng này; không ai lái xe đến đây để tìm thú vui.
Bị ngăn cắt bởi một số con đường nóng bức, lặng tanh, tài nguyên phong phú nhất nơi đây là vữa trang trí. Những ga lông vữa được tô lên các trạm xăng và các trạm sửa xe nối liền với con đường chính của trung tâm. Và vẫn còn những ngôi nhà khiêm tốn, đơn lẻ cùng những căn hộ thấp lè tè, lộn xộn trải dài trên những con đường nhỏ hơn. Giống như phần lớn những vùng phụ cận
“Con có thích chỗ này không?” Mẹ tôi cầm tay tôi hỏi, khi đứng trước thềm cửa phòng ngủ.
Trước khi gọi từ
“Con có thích xe đua không?” Mẹ chỉ tấm trải giường được in màu sáng. “Trẻ con dường như đều thích xe đua?” Trước khi tôi kịp trả lời, Mẹ lại chuyển hướng sang cái cửa sổ. “Mẹ lựa cho con căn phòng nhìn ra phía trước.” Tôi đưa mắt nhìn ra thảm cỏ trước tòa nhà. “Này con có thích chim biết hót không?” Mẹ bước một bước vào bên trong, đến bức tường bên cạnh cửa cái. Tôi đi theo Mẹ. Cái đầu to của con chim mới nở màu vàng và đôi mắt nhìn tôi cảnh giác, đôi cánh cụp lại chuẩn bị đối phó. “Con có biết không, chim luôn cảnh giác đối với chú mèo hung bạo.” Mẹ ngồi lên giường, ngắm nhìn tôi. “Nếu con muốn, chúng ta có thể vẽ.”
Tôi đưa mắt nhìn mớ đồ đạc khá khiêm tốn của căn phòng: một cái giường đôi với tấm trải trang trí hình những chiếc xe đua, một cái tủ tàn tạ với những hộc tủ trống rỗng, một con chim biết hót vẽ ở trên tường
“Tốt rồi, mẹ ạ.” Tôi tiến lại chỗ Mẹ, cảm nhận đôi tay Mẹ ôm lấy tôi và đưa tôi lại giường. Nằm bên cạnh Mẹ, biết Mẹ muốn cho tôi nhiều điều hơn nữa, tôi thầm thì. “Con thích như thế này.”
Vài ngày sau, Mẹ tôi đăng ký cho tôi vào mẫu giáo, ở một trường sơ cấp, cách chỗ chúng tôi ở chỉ vài dãy nhà. Mỗi buổi sáng Mẹ ngồi bên giường tôi, nhẹ nhàng đánh thức tôi dậy. Sau đó Mẹ đưa tôi đến trường. Một tháng rưỡi sau khi tôi đến đây, là ngày sinh nhật lần thứ sáu của tôi. Điều mà tôi nhớ nhiều nhất vào ngày lễ đó là Mẹ và dì Carol đưa tôi đến tiệm MacDonald, kế bên Trường dạy trang điểm và thẩm mỹ viện Page, nơi mẹ tôi học nghề. Cũng có quà tặng nhưng nhỏ thôi, giống như quà của bà Kate. Trong những tuần đầu tiên này, tôi ít nhớ đến Louis, chỉ khi nào tôi dậy thật sớm, trước khi Mẹ đi vào phòng, tôi mới gặp ông ta tại nhà bếp hoặc phòng tắm, đang sẵn sàng để ra đi.
Sau giờ học khi Mẹ rước tôi về, tôi trải qua buổi chiều ở trường trang điểm, nhìn Mẹ cắt và uốn tóc, nhổ và kẻ lông mày, rửa và sơn móng tay, móng chân. Trong bộ đồng phục tập sự màu hồng, Mẹ có thể làm việc suốt nhiều giờ, luôn mỉm cười với những vị khách nữ mặc những bộ áo dài lóng lánh, hợp thời trang nhưng kiêu kỳ và hay càu nhàu.
Đối với tôi, thẩm mỹ viện là một phòng hóa học. Khắp mọi nơi là cả một đống dụng cụ đặc biệt, tôi chọn lấy tùy thích: những chai xịt nước có mũi nhọn bắn xa cả mấy thước, kẹp lông mi có dáng nửa mặt trăng, những cặp nhíp dùng để cặp những chỗ xước cạnh móng tay, những lá thiếc vuông dùng bọc những búi tóc quăn queo. Lang thang ra phía sau phòng, tôi lén lấy sơn móng tay để trên các khay hình bán nguyệt, những chai bằng thủy tinh nặng và có dạng như giọt nước mắt, sau đó đem ra ngoài giấu vào một chỗ bị bỏ hoang. Không gian nơi đây bốc mùi gỗ mục và bụi bẩn ẩm ướt. Khán giả chỉ có bọ cánh cứng và nhện, tôi lôi đồ đánh cắp ra và ngắm nghía chúng. Tôi vẽ nhánh cây thành những con rắn có sọc, đổ sơn bóng lên trên mặt những chiếc hộp hư, trộn các màu với nhau thành màu nâu sôcôla.
Bạo gan hơn nữa, tôi lấy sơn móng tay sơn lên các móng tay của tôi, sau sợ quá bèn vội chùi đi.
Bị phát hiện từ chỗ thí nghiệm bí mật và kín đáo của mình, tôi trở lại chỗ Mẹ và các đồng nghiệp của Mẹ, họ rất thích tôi. Ở đây tôi nghe nhiều chuyện tào lao và chuyện gẫu liên tu bất tận của họ khiến cho ngày tháng trôi qua nhanh.
“Hello, chào ông Andy. Cháu mau lớn quá, chú bé có mái tóc vàng hoe. Chúng ta biết cháu đã lên sáu.” Một cô gái trẻ mặc bộ đồ màu hồng giống như mẹ tôi gọi tôi trong khi cô đang nghiêng người xuống và giựt giựt mái tóc màu xám của một khách hàng. Tôi nhún vai, bước gần lại chỗ cô đang làm. “Cháu giữ cái này cho cô một tí được không?” Cô đưa cho tôi một chiếc lược lớn giống như đưa cho tôi một tấm bằng cấp. “Cám ơn Ngài.”
Tôi ngắm kỹ người đàn bà ngồi trên ghế, đầu bà ta ngăn cắt với thân mình bởi một tấm tạp dề lớn bằng nhựa. Trán của bà bị siết chặt bởi một niềng quanh sọ. Bà chịu đựng cái đau, không biết đến thằng bé đứng cạnh bà, trố mắt nhìn bà bị hành hạ.
Phía bên kia của tôi, một cô tạo mẫu lớn tuổi hơn, mặc áo choàng trắng loại chuyên viên, đang chăm sóc cho một khách hàng khác. Nghiêng mình xuống tôi, cô áp mình lên bà khách hàng, bà này nhăn nhó vì bị ép quá chặt. “Hôm nay cháu học giỏi chứ? Cháu có nghe lời cô dạy bảo không?”
“Có ạ.”
Đứng giữa hai hàng ghế, một cô làm tóc khác chen vào. “Cháu ơi, cháu có thể đi mua giúp cho cô một ly cà phê ở tiệm kế bên? Cháu có thể mua cho riêng cháu một thỏi kẹo. Cháu đừng nói cho mẹ cháu nghe. Và cháu cũng đừng quên, một ly có kem với nhiều đường.” Tôi bỏ lược xuống và đi lại chỗ cô làm tóc. Cô mở lấy ví tiền và đưa cho tôi tờ giấy năm đô la.
Khi tôi đi ngang qua dãy ghế của các bà khách, tôi nghe một giọng nói quen thuộc, khá lớn đủ cho tôi nghe thấy. “Cậu có biết thằng bé là con của Hope không? Mỗi ngày chị ấy đưa nó đến trường và đến rước nó.” Tôi thích nhất trên đời là nghe những đồng nghiệp của Mẹ nói về Mẹ, kết nối tôi với Mẹ, cho thấy tôi luôn thuộc về Mẹ. Khi tôi đi ra cửa để mua cà phê ở tiệm tạp hóa gia đình kế bên, tôi quay lại, cũng người thợ đó mỉm cười và vẫy vẫy cái lược về hướng tôi. “Và nó luôn giúp chúng ta những chuyện lặt vặt ở đây.”
“ĐI NÀO, HOPE, đánh thức cháu dậy đi,” Carol thì thầm với giọng cười trẻ trung, ngay bên ngoài phòng tôi. Đang nằm sấp, tôi đưa mắt nhìn cánh cửa hé mở và một làn ánh sáng đi từ hành lang vào phòng.
“Carol,” Mẹ tôi suỵt nho nhỏ, “đã gần hai giờ sáng. Sáng mai cháu còn phải đi học. Cô giáo cháu sẽ gửi sổ điểm về nhà.”
“Chúa ơi, Hope, đâu đã khuya dữ vậy! Tuần rồi cháu đi học ở mẫu giáo thế nào? Chị nghĩ cháu nó đang đọc Chiến tranh và Hoà bình chắc? Ai lo cho nó?”
“Mình lo, Carol.”
“Con khỉ, Hope! Giờ chúng ta không tìm được người giữ trẻ đâu,” Carol rên rỉ “Đi nào, thằng bé sẽ yêu thích việc này mà. Hãy cho cháu một tách cà phê và một cái gì khác.” Dì cười khúc khích.
“Không phải chuyện đùa,” mẹ tôi đáp. “Chị gặp quá đủ điều tệ hại từ Louis. Chị không cần điều đó từ em”.
Cuộc trao đổi dừng lại.
“Thật là kỳ lạ,” Mẹ tôi thở dài, “Nếu như chúng ta bị bắt?”
“Ồ, chị Hope, chúng ta sẽ không bị bắt đâu. Và với thằng bé sáu tuổi như vầy, ai dám làm gì chúng ta cơ chứ? Đi nào. Áo khoác của thằng bé đâu? Em sẽ đi lấy những áo gối.”
Những giọng nói lại im bặt, rồi có tiếng mẹ tôi.
“Áo jacket của cháu ở trên tràng kỷ. Em đi lấy giùm đi. Chị sẽ đánh thức cháu. Ở trong bóng tối, nếu có người lạ đánh thức nó, nó sẽ sợ.”
“Được rồi, được rồi. Chị lo chuyện thằng bé, còn em đi lấy áo.”
Có tiếng bước chân của dì Carol đi xuống hành lang. Một khoảnh khắc trôi qua. Tôi hé mắt nhìn, thấy cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Ánh sáng từ hành lang chiếu vào khuôn mặt mẹ tôi và đổ dài trên sàn nhà trước mặt. Tôi vẫn nằm sấp, mắt nhắm nghiền, bất động.
“Andy?”, Mẹ kêu nho nhỏ, đoạn đi lại chỗ tôi và cố làm cho tôi không giật mình. “Andy, con yêu, con đã dậy chưa?”
Mẹ chờ một lát, nghiêng mình xuống giường trước khi ngồi xuống. Tôi nhận thấy cái vuốt ve nhẹ nhàng của Mẹ trên áo sơ-mi của tôi khi Mẹ đặt bàn tay lên phần lưng nằm giữa hai vai tôi.
Mẹ luôn cho rằng bộ pyjama là phù hợp cho các bé trai. Ngay từ lúc tôi mới tới, Mẹ đã tập cho tôi mặc quần áo lúc đi ngủ. Mẹ nói, “Phải chuẩn bị sẵn mọi thứ cho đến khi thằng bé lớn lên.”
Mẹ cúi xuống và hôn vào gáy tôi. “Con yêu, con có muốn đi cùng dì Carol và Mẹ không?” Má của Mẹ lạnh. Cái áo jacket bằng da của Mẹ thoảng mùi không khí bên ngoài và mùi thuốc lá vừa mới hút.
Mẹ vui vẻ thì thầm vào tai tôi. “Mẹ biết con nghe lời Mẹ nói, ngài con trai ạ.” Ngực Mẹ tựa vào tôi nghe ấm, và tôi cảm nhận được âm thanh tiếng cười mỉm của Mẹ. Tôi cố gắng để không bật ra tiếng cười. Mẹ đưa tay sờ qua bẹ sườn bên kia của tôi. Tấm thân Mẹ trùm lên tôi, tôi lăn qua một bên, cố hết sức làm ra vẻ còn ngái ngủ, dù biết rằng tôi không thể qua mặt Mẹ.
“Gì thế Mẹ?” Tôi hỏi. “Dì Carol có đây không?”
Mẹ mỉm cười, chờ cho tôi chấm dứt cái trò giả bộ. Sau đó, biết rằng tôi đã thức dậy từ lâu, Mẹ nói với giọng bình thường: “Chúng ta đi nào, con yêu. Mẹ sẽ lấy quần áo cho con, còn dì Carol đi tìm áo jacket.”
Mẹ đứng dậy, đi ra chỗ cửa, bật công tắc điện ở trên tường. Mắt tôi bị ánh đèn làm chói lòa.
“Con để giày con ở đâu?” Mẹ lại gần giường hơn và ôm lấy đôi chân còn nằm trong tấm đắp. “Con bao giờ cũng quấy với Bà như thế à? Giày có dưới này không?” Mẹ cúi xuống và nhìn dưới gầm giường. Bằng một cử chỉ thất vọng, Mẹ đứng thẳng người lên và nói với cái giọng của một điều tra viên. “Hừ, ông Panda, không có giày, không có quái quỷ gì hết.” Mẹ mỉm cười với tôi khi tôi ngồi dậy, làm tiêu tan mọi bực dọc của Mẹ. “Có thể bọn quỷ đã lấy và mang đi. Mẹ nghe những bước chân nhẹ nhàng của bọn chúng.”
Tôi lắc đầu và chỉ qua bên kia giường, “Con để giày trong nhà vệ sinh, Mẹ bảo con để ở đấy kia mà.”
Mẹ bước qua bên kia phòng.
“Tốt, chúng đây rồi, giỏi lắm.”
Mẹ trở lại chỗ tôi, tay đu đưa đôi giày.
Tôi nhảy từ trên giường xuống đến ngay giữa phòng, có ý thúc Mẹ tiếp tục trò chơi. Tuy nhiên Mẹ đứng lặng một lát, bỗng thình lình ném đôi giày lên giường, đi ngang qua tôi đến chỗ cửa phòng, và bảo tôi: “Nhanh lên, đã đến lúc thay quần áo. Dì Carol và Mẹ cần phải đi.”
Vài phút sau, tôi bước vào phòng khách, quần áo đã chỉnh tề. Trước cửa phòng, dì Carol và Mẹ đang châu đầu vào nhau nói chuyện và cười đùa. Mỗi người cầm một cái áo gối, ăn mặc toàn màu đen, ngoại trừ cái nón màu cam cùa dì Carol mà dì đã lấy ở đâu đó. Hai người tiếp tục nói chuyện còn mẹ tôi thì đẩy nhẹ tôi ra phía trước họ, ra ngoài ban công. Lúc Mẹ đóng cửa, tôi nắm lấy tay Mẹ. Mẹ hờ hững nắm lấy tay tôi.
Bên ngoài, đêm đã khuya. Không khí ẩm và lạnh, mặt trăng thì mờ mờ. Những con đường dài và vắng lặng. Ba chúng tôi đi qua vài dãy nhà, tiến vào một vùng đất lạ.
“Mình đi đâu đây?” Tôi hỏi nhỏ dì và Mẹ.
Không một ai trả lời tôi. Tôi bèn làm thinh.
Sau cùng, chúng tôi dừng lại tại lối vào một con đường nhỏ. Dì Carol mở miệng nói trước: “Chỗ này cũng tốt như những chỗ khác, phải không?” Mẹ tôi nhìn thẳng phía trước mặt. Dì Carol nói tiếp: “Ý tôi là ánh sáng vừa đủ nhưng không quá sáng. Chị không cho rằng chúng ta biết hết mọi người ở tại đây đấy chứ?” Dì cười to trong khi mẹ tôi không quan tâm đến dì, quan sát kỹ đường hành lang của một sân sau. Dì Carol nắm vai Mẹ và lắc lắc. “Đi nào, chị Hope. Hãy thư giãn. Thật là kỳ lạ nếu chị làm như thế.” Mẹ tôi hờ hững nhìn dì.
Sau đó, dì Carol nghiêng xuống tôi và nói chuyện với tôi với cái giọng đơn đớt của trẻ con mà người lớn hay dùng với tôi trước đây. Mẹ cứ để cho dì nói mặc dù Mẹ không ưa cái âm điệu chậm rãi, đớt đát ấy. Và mỗi khi Mẹ nghe nói như thế, Mẹ chỉnh ngay người ấy và bảo họ đừng nói như thế nữa. Nhưng nếu họ cố tình không nghe, Mẹ tấn công ngay, “Cháu là một cậu bé, không phải là đứa đần độn.”
“Andy, mẹ cháu và dì nghĩ rằng chúng ta có thể tham gia...” Dì dừng lại và ngước nhìn lên với thái độ trông chờ được giúp đỡ, nhưng Mẹ không nhìn dì, để cho dì tự mình giải quyết. “Mẹ cháu và dì cho rằng chúng ta có thể chơi trò mèo ăn trộm.” Cố làm cho tôi yên lòng, dì đưa hai tay lên khỏi đầu và cào cào vào không khí. “Nhưng trước tiên, chúng ta nhớ phải rất im lặng, bởi vì mèo ăn trộm không bao giờ muốn bị bắt.”
Tôi nhìn dì Carol, khi ấy tôi cảm thấy tay mẹ tôi nắm chặt tay tôi.
“Ối Trời, em làm nó sợ hết hồn. Để chị nói cho.”
Carol nhăn mặt. Mẹ tôi cúi xuống, thay thế vai trò của dì Carol, Mẹ nắm lấy hai tay tôi.
“Mẹ muốn con nghe theo lời của mẹ, con yêu ạ. Ch...” Mẹ ngưng bặt, nhìn ra chỗ khác giây lâu. “Mấy tuần nay Wade đã ngưng gửi tiền cho chúng ta và hiện giờ chúng ta đã sạch túi.”
“Mẹ không thể hỏi ông chủ của Mẹ vay trước một ít tiền à?” Tôi hỏi, chỉ có thể gợi ý như thế.
“Không thể, ông chỉ trả tiền công vào ngày thứ Sáu. Và ông nói chúng ta phải chờ cho đến ngày đó.”
Mẹ nhìn dì Carol rồi quay lại nhìn tôi. “Giờ đã khuya, mọi người đều đang ngủ. Như dì Carol đã nói, chúng ta phải rất im lặng.” Mẹ đưa hai tay ôm chặt lấy tôi. “Mẹ luôn nói với con, con phải là một đứa bé dũng cảm. Con có thể nào là một đứa con dũng cảm của Mẹ không?” Tôi lặng lẽ gật đầu. “Con đừng bao giờ nói cho ai biết chuyện chúng ta đang làm nhé. Con có hiểu ý Mẹ không? Con có thể hứa với Mẹ như thế không?” Tôi lại gật đầu.
Mẹ nhìn thẳng vào mắt tôi. “Con thật là tuyệt vời.” Mẹ vuốt má tôi, hôn nhanh tôi một cái, đoạn đứng dậy và nói với cô bạn: “Được rồi, chúng ta chuẩn bị.”
Đứng giữa hai người đàn bà, tôi nhìn xuống con đường nhỏ. Đường chạy dọc dài theo một dãy nhà có đèn đường chiếu sáng lờ mờ đánh tan bóng tối cái hành lang ở cuối đường. Ngoại trừ chiếc xe ô tô tình cờ chạy ngang, mọi thứ đều im lìm.
Ba chúng tôi đi sâu vào bóng tối, các sân sau nằm hai bên đường được bảo vệ bằng những hàng rào bằng gạch, bằng cây sơn màu đỏ, bằng đất nung và bằng dây xích. Ánh sáng mái hiên chiếu lên các bức tường được trang trí hoa văn và qua các cửa sổ tối tăm cùa một vài ngôi nhà. Kế chân chúng tôi, một dòng nước nhỏ rỉ rỉ lên con đường trát xi măng. Mùi chua chua bốc lên từ những lon đựng thức ăn thừa lan tỏa trong màn sương mù bao quanh chúng tôi.
Carol dừng lại trước một cái cổng, “Mẹ nó, hôi quá!”
Mẹ không để ý đến lời than phiền của dì.
Dì Carol nhìn ngôi nhà gần chúng tôi hơn cả và nói nhỏ, “Nhà này thì sao?” Mẹ tôi nhún vai. Carol đi đến cái hàng rào có chằng dây xích, nhìn vào sân sau ngôi nhà, đoạn trở lại. “Các cửa sổ đều tối đen, chắc mọi người đều đang ngủ. Có thể họ không có nhà.” Dì đút hai tay vào túi sau và thúc vào hông Mẹ. “Sao, chị nghĩ thế nào, chị Hope?”
Mẹ nhìn chăm chú đống rác nằm sau hàng rào. Mẹ nhìn tôi một lúc lâu rồi mới trả lời: “Đáng lẽ chúng ta không nên đem thằng bé theo. Chúng mình thật là điên. Hậu quả ra sao nếu như chị và nó đều bị tóm? Cô giáo nó đã muốn trao đổi gì đó với chị rồi.” Mẹ tôi xuống giọng và nhìn thẳng vào mặt dì Carol. “Chị đã nói với em về chuyện đó.”
“Nhưng nếu như chị không nuôi nổi nó? Nếu chị không có tiền trả tiền thuê phòng trọ? Cháu mới có sáu tuổi. Điều gì sẽ xảy ra? Chị nghĩ nó sẽ được yên lành suốt ngày ở trường à? Chị nghĩ nó sẽ không nói điều gì với cô giáo của nó à? Chị là người duy nhất muốn có nó, giờ nó là của chị.”
Tôi yên lặng lắng nghe hai người bàn chuyện về tôi. Sau đó, chung quanh chúng tôi trời càng lúc càng tối đen, tôi thúc vào mẹ tôi, hy vọng Mẹ bảo dì Carol đã đến lúc về nhà. Mẹ choàng hai tay qua vai tôi, kéo đầu tôi vào sát người Mẹ. Dì Carol nhìn cả hai chúng tôi, thở dài một cái, đoạn xuống giọng.
“Thôi được, chị Hope, em xin lỗi. Nhưng chị nên nghĩ kỹ một chút. Chị đã nói đi nói lại về điều đó và em cũng đã nói với chị hàng chục lần. Không có chuyện gì xảy ra đâu. Cả chị và cả Andy. Không một ai bắt nó đi khỏi chị.” Dì tiến đến gần hơn. “Thằng bé chỉ có mình chị, và nó thương yêu chị.” Dì liếc nhìn tôi. “Xem kìa, nó bám chặt lấy chị. Chúa ơi, hệt như con chó con vậy.”
Tôi tức điên lên, quắc mắt nhìn dì. Tôi không phải là chó con. Tôi tự nghĩ. Hãy để cho mẹ con chúng tôi yên.
Dì mỉm cười nhìn mẹ tôi. “Đối với nó, chị không bao giờ cho là đủ, đúng không?”
Dì nhìn cái hàng rào kế bên chúng tôi, đoạn nói tiếp. “Hơn nữa, có ai mà chui lọt qua cửa sổ?”
“Được rồi, được rồi,” mẹ tôi đáp, nhích ra khỏi tôi.
Cả ba chúng tôi tiến gần đến hàng rào và nhìn vào gian nhà tối đen nằm phía bên trong. Mẹ tôi nhìn tôi.
“Chúng ta sẽ leo qua hàng rào và chạy đến cái cây gần cái vỉ nướng barbecue. Nhớ không được nói tiếng nào.” Mẹ nhìn vào sân sau đoạn nhìn tôi. “Nếu con nghe thấy cái gì đó, Mẹ muốn con hãy chạy. Chạy qua khỏi hàng rào, chờ Mẹ tại cuối dãy nhà. Chạy hết sức mình, được chứ? Dì Carol và Mẹ sẽ tìm một cửa sổ mở. Trong lúc Mẹ và dì vào trong nhà, Mẹ muốn con nhặt được cái gì ở ngoài vườn thì nhặt.”
Mẹ ra lệnh cho dì Carol. “Cháu nó sẽ không vào nhà. Có vào cũng không biết làm gì. Chính là ngôi nhà này. Được chưa?”
Dì Carol cười: “Ối chời, chắc chị chờ đến khi người ta thấy chúng ta, chúng ta mới bắt đầu hả?”
Mẹ bước qua chỗ khác để nhìn rõ hơn bên hông ngôi nhà, để tôi và dì Carol đứng lại tại chỗ. Dì quay lại nhìn tôi. Lần này dì nói với giọng người lớn. “Andy, cháu có thấy khu vườn bên kia không?” Dì chỉ một vạt đất đen ở cuối sân sau, cách xa chỗ mẹ tôi đang đứng. “Cháu có thể lấy cái gì mà cháu có thể, và để vào trong này.” Dì đưa một cái áo gối cuộn tròn đang kẹp dưới nách. “Hãy nhớ những gì mẹ cháu dặn. Nhớ giữ im lặng. Nếu như cháu nghe có tiếng động gì thì chạy càng nhanh càng tốt. Mẹ cháu và dì sẽ đi tìm cháu.”
Tôi chả có ý niệm gì về chỗ đang đứng và bằng cách nào để trở về phòng trọ của chúng tôi. “Nếu như dì và Mẹ không tìm thấy cháu thì sao?” Dì Carol cúi nhìn tôi một cách chán chường.
Mẹ tôi trở lại và đưa ra kế hoạch. “Cháu nó qua trước, sau đó là chị rồi em. Chúng ta lắng nghe, xong chạy. Nếu bọn cớm bắt được một người trong chúng ta, chúng ta không khai gì cho người khác, chỉ nhận có một mình.” Mẹ dừng một lúc, “Ngoại trừ Andy. Ai thoát được, người đó sẽ đi tìm nó.” Mẹ chỉ vào Carol. “Nếu chị bị bắt, em lo cho cháu cho đến khi chị trở lại. Thế nhé.”
Dì nhún vai: “Được rồi, Chúa ơi, được rồi.”
Mẹ tôi có thể sẽ chấm dứt mọi việc ở đây và cô bạn của Mẹ chắc chắn cũng động lòng. Điều gì đã đưa Mẹ đến một ngôi nhà xa lạ giữa đêm khuya như thế này? Có phải vì Mẹ thiếu tiền? Có phải không vì cái gì mà Mẹ phải đi trộm cắp như thế này? Có phải vì mẹ mới hai mươi bốn tuổi, tâm trạng còn chưa ổn định, còn muốn đi thật xa, còn quá liều lĩnh không nhận ra sai và đúng, tốt và xấu cho bản thân mình và cho con trai mình? Hay muốn thách thức với bóng tối, dám đương đầu với những hiểm nguy, chứng tỏ Mẹ là người dũng cảm hơn tất cả? Dù bất cứ lý do nào, Mẹ vẫn cương quyết đứng đầu sóng ngọn gió.
Mẹ đưa mắt nhìn tôi. “Con yêu, con có biết leo hàng rào không? Con làm được không?” Tuy lo sợ, nhưng tôi cảm thấy nên nghe lời Mẹ nói, tôi leo lên dây xích. Xích kêu lách tách. Mẹ chạy đến và giữ hông tôi từ phía sau. Bên cạnh tôi, dì Carol bước chân lên sợi dây xích, cố gắng không gây ra tiếng động. Khi xích không còn rung, Mẹ nói nhỏ vào tai tôi, “Con cần leo thật chậm. Hãy cẩn thận khi lên tới trên cao.”
Tôi dùng các ngón tay nhỏ bé bám lấy các hình thoi bằng kim loại ẩm ướt, ấn các ngón chân vào bên dưới để giữ cho khỏi té. Tôi lên đến đỉnh hàng rào nhưng độ cao, cái lạnh làm cho tôi lo sợ, không tin chắc sau cùng sẽ phải làm gì. Đứng vài bộ bên dưới tôi, mẹ tôi khuyến khích: “Rút mình lên, một chân choàng qua.” Nhưng chân tôi quá ngắn, và hàng rào rung rung theo mỗi cử động của tôi. Tôi đu đưa trên sợi dây và nhìn xuống thấy mẹ tôi đang lo sợ. “Con hãy ở yên đó, Mẹ sẽ giúp con.” Mẹ nói nhỏ.
Mẹ nắm lấy hàng rào và leo lên để giúp tôi. Chỉ trong một lúc, Mẹ và tôi nắm chặt đỉnh hàng rào, trong khi hàng rào mắt cáo lung lay dưới trọng lượng của Mẹ tôi và tôi. Mẹ giữ cho tôi đứng yên khi Mẹ lên đến chỗ chân tôi, chầm chậm gỡ chân tôi khỏi vướng mắt cáo hàng rào. Tôi nhìn vào khoảng sân phía trước mặt và nhận thấy những ngón tay của Mẹ nắm lấy cổ chân tôi đẩy lên để chân tôi không còn bị vướng. Tôi hết sức cố gắng để đưa phân nửa mình qua bên kia hàng rào. Tránh không để bị các mũi nhọn bằng kim loại của hàng rào đâm, tôi dùng cái áo gối dì Carol đưa quấn chung quanh bụng. Trong khi đó cái đế giày bằng cao su của tôi lại rớt ra vướng lên sợi dây kẽm của hàng rào. Tôi phóng mình qua khỏi hàng rào, rơi xuống đất bên trong khuôn viên.
Tôi nhìn Mẹ leo qua và tuột xuống. Khi Mẹ đến dưới đất, Mẹ nhìn tôi có vẻ không hài lòng. Trong bóng đêm, đưa mắt nhìn về hướng ngôi nhà đằng sau chúng tôi, mẹ tôi nói nhỏ: “Cây, cái cây.” Tôi quay người lại, nhận thấy dáng một thân cây đen đen và những cành trụi lá, tôi chạy và đến đứng ngay tại đó. Mẹ chờ dì Carol leo qua hàng rào. Tôi đứng một mình, nhìn Mẹ và dì lom khom băng qua khu vườn đến bên hông nhà và biến mất.
Đứng dưới bóng tối của cây, tôi thấy khu đất phẳng được mặt trăng hoàn toàn chiếu sáng. Với cái áo gối trong tay, tôi đi qua vùng đất trống đến khu vườn nhỏ. Chủ nhà đã gieo một luống cà chua, nhưng cây cà giờ đã tàn rụi, trái cây bỏ giờ dùng làm phân bón cho mùa sau. Những dãy cừ trơ trọi cao bằng lưng tôi cho tôi thấy rõ con đường và cái nhà. Tôi vội vã nhặt mấy quả cà chua đẫm nước bỏ vào trong túi vải. Dưới mỗi bước chân của tôi, có tiếng kêu lào xào lạc xạc trên mặt đất đen đen. Mới chỉ đi được vài bước chân thì có tiếng chó sủa phá tan sự yên lặng. Tôi ngước nhìn ngọn đèn chiếu sáng khu vườn từ góc nhà xa xa.
Bỗng có tiếng của một người đàn ông kêu to ở bên hông nhà nơi dì và Mẹ lẻn vào. “Ai quái quỷ thế này? Gọi cảnh sát!”
Chỉ một lúc sau, hai bóng người băng qua vườn và chạy đến chỗ hàng rào. Dáng một con chó khổng lồ đuổi theo họ. Tôi thấy hai người đàn bà leo lên hàng rào, vượt khỏi tầm chồm của con chó và phóng ra ngoài, đến con đường nhỏ
Đằng sau tôi, từ phòng này đến phòng kia bên trong nhà bắt đầu bật sáng, xua tan bóng tối. Ngay sau đó, tiếng một người đàn bà nói to ở khu vườn. “Bọn chúng chạy hết rồi à? Phải chăng con chó làm cho chúng sợ?”
Con chó tiếp tục sủa, chạy qua chạy lại chỗ hàng rào, chặn đường không cho tôi chạy ra. Tôi vô vọng nhìn hai bóng người an toàn đứng trên đường nhìn vào vườn. Một trong hai bóng người đó chạy đến góc thật xa của khu vườn, rung rung sợi dây xích, cố kéo sự chú ý của con chó về hướng đó. Ở gần tôi hơn, mẹ tôi hét to:
“Mẹ đây! Mẹ ở bên này. ! Andy! Nào, chạy nhanh lên!”
Tôi nghe theo lời Mẹ, quăng cái bao gối, và chạy đến chỗ hàng rào.
“Con leo qua đi! Nhanh lên! Nhảy đại đi!” Mẹ kêu to, mặt đầy sợ hãi.
Ánh sáng ngôi nhà sau lưng tôi bắt đầu lan tỏa qua các ngôi nhà kế cận, trong khi đó con chó đang sủa dì Carol ở góc vườn đằng xa.
Tôi nhào tới chỗ hàng rào và nghe tiếng người đàn ông từ trong nhà vọng ra: “Còn đứa nào trong bọn chúng còn kẹt lại trong này?” Tôi chỉ còn vài bộ cách mặt đất thì dì Carol trông thấy tôi, vội chạy lại giúp, kéo theo cả con chó.