Chỉ có một dáng hình đang đi nhanh trong mưa phùn lạnh lẽo. Đó là Aniela Kovalik, vừa mới đến thủ phủ của Vielkopolska (tỉnh Ba Lan Lớn) lần thứ hai, với thái độ chinh phục đáng kính nể. Mưa phùn cùng lắm chỉ che mắt kính của nó bằng một lớp sương dầy. Nhưng chỉ cần nó bỏ kính ra cất vào túi, thì mưa có thể rơi bao nhiêu tùy thích. Cả cái áo lót bạc màu, cả cái chân váy kaki vừa giặt, cả cái ba lô to đùng bằng vải bố có nắp đậy buộc dây đều không phải loại dễ thấm nước. Còn đôi giầy cao su đánh cá hầm hố mà Aniela coi như nhất thiết phải dùng trong một ngày như hôm nay thì không thể có loại giầy nào thích hợp hơn trong điều kiện thời tiết như thế này. Đấy là chưa nói đến việc đi đôi giầy ấy, trông Aniela đúng như nó mong muốn – một đứa trẻ mồ côi.
Việc đầu tiên nó làm sau khi đến khu vực ga là xuống lối qua đường ngầm dưới bùng binh Kopernik, nơi mà theo như nó nhớ từ lần đến Poznan vào tháng Sáu, là có các máy điện thoại tự động. Nó giật đồng tiền xu trong túi váy ra, sửa lại quai ba lô và cùng với cái ba lô chui vào cabin sáng đèn. Run lên vì xúc động, nó trịnh trọng quay số điện thoại của Pavel, sau đấy nó lặng người, mím môi.
Tín hiệu ngắt.
- Halô? – một giọng nói mượt như nhung, dễ thương nhất trần đời vang lên.
Aniela im lặng, tay kia của nó ấn lên trái tim đang đập như điên dại. Người nó đỏ nhừ từ đầu đến chân. Quá xúc động, nó không thốt ra được một lời nào.
- Halô? – Pavel nói một lần nữa, với giọng khiến nó nghĩ có thể hắn cúp máy ngay bây giờ.
Aniela cố hết sức để bình tĩnh. Nó sẽ lên tiếng đây, nhưng bỗng nhiên nó lại không đủ can đảm.
Cuối cùng nó tìm ra một lối thoát tình thế danh dự.
- Đấy có phải là Hợp tác xã Mua bán không ạ? – nó hỏi, bắt chước giọng khô khan của một thủ quỹ đầy nhiệt tâm một cách hoàn hảo.
- Nhầm rồi – Pavel càu nhàu.
- Xin ông đừng giả vờ, thưa sếp.
- Cái gì? Nhầm số, tôi nói để chị biết nhé.
- Tôi biết là sếp giả vờ. Việc vận chuyển ấy sao rồi ạ?
- Vận chuyển? Nhầm số. Nhầm số, thưa chị!
- Hàng không được tươi. Chúng tôi đã đưa ra kết luận.
- Ai đưa ra? – Pavel hơi hoảng. – Chị gọi không đúng số máy rồi.
- Nhưng ông có thừa nhận là hàng không được tươi không?
- Đây là nhà riêng!
- À, vậy thì tôi xin lỗi.
- Vâng, cuối cùng thì chị cũng hiểu.
- Tôi đã làm phí mất của ông ngần ấy thời gian...
- Đúng thế.
- Thế ông đang làm gì khi tôi gọi đến?
- Tôi ăn tối – Pavel nói cộc lốc. – Chị cho phép tôi kết thúc câu chuyện. Tạm biệt.
Và hắn cúp máy.