Nuôi dưỡng tâm hồn - khơi nguồn tri thức

Góp Ý

Trích đọc: Những nàng công chúa Portobello - Kỳ 5: Công chúa Portobello
Cập nhật ngày: 11/04/2008

 
 

Ngày hôm sau, tôi lấy ba mươi bảng từ lợn tiết kiệm và cùng hai đứa bạn gái đến Notting Hill. Bọn tôi lên ở ga Ladbroke Grove đằng sau chợ. Tanya bảo tôi đó là nơi bán đồ quần áo rất đẹp.

“Trông không sang bằng ở Knightsbridge nhỉ,” Lucy nói trong lúc ngắm nhìn những căn nhà trắng mái bằng trên đường.

“Ừ,” Izzie nói, “Nhưng vẫn sang. Nhiều người nổi tiếng sống ở đây lắm nhá, Robbie Williams này, Geri Halliwell, Chris Evans.”

“Mẹ tớ bảo nhà ở đây phải đến bốn triệu ấy,” Izzie tiếp.

“Phải trúng xổ số thì may ra mới mua được,” Lucy nói.

 

Sau con đường của những căn nhà mái bằng, chúng tôi đi qua những cửa hàng đồ cổ rất lạ, bên trong đầy những khung tranh vàng khổng lồ, và những tấm gương đủ lớn để che kín cả một bức tường.

“Hơi khác ở Homebase,” Izzie nói, nó đang chăm chăm nhìn qua cửa sổ một phòng treo đầy những chùm đèn làm bằng thủy tinh và sắt rèn tinh xảo.

“Wow! Nhìn những cửa hàng này xem,” tôi nói khi bọn tôi đi tới một cửa hàng tên là Emma Hope ở một góc đường. “Đẹp quá, giống như cho công chúa trong truyện thần tiên ấy nhỉ.”

“Công chúa Portobello,” Izzie nói và chỉ một cửa hàng ở xa hơn một tí. “Chắc chắn cũng phải hoàng gia mới chịu được giá ở đó.”

“Công chúa Portobello,” tôi cười. “Nghe hay đấy. Chính xác là Tanya và Cressida rồi.”

Chúng tôi dành mười phút đầu tiên chỉ có đi và ngắm, ngắm và đi, nhìn vào một cửa hàng tên là Joseph và một cái khác tên là Rikki, rồi ở cuối dãy có một cái ngay lập tức đập vào mắt tôi. “Ôi cái này trông hay quá.”

“Không,” Lucy nói. “Tớ không muốn vào đây.”

“Tại sao không chứ?”

“Nó trông không thân thiện lắm. Chẳng có ai trong đó cả.”

“Thôi đừng ngốc nữa đi,” tôi nói và kéo nó lên bậc thang vào cửa hàng. Tôi đẩy cửa nhưng nó đóng chặt. Một bà bán hàng gầy như que củi ngẩng lên nhìn và ra hiệu bọn tôi phải kéo chuông.

Tôi kéo chuông và cánh cửa bíp bíp mở ra.

“Tớ xuống chợ xem đây,” Lucy giằng ra. “Gặp cậu sau.”

“Lucy,” tôi thì thào và đẩy nó vào trong cửa hàng. “Cậu bảo gì với tớ về việc người ta chỉ có thể khiến cậu cảm thấy thua kém nếu chính cậu cho người ta cái quyền đấy? Cậu cũng thuộc về nơi này như những người tiếp theo bước vào đây thôi. Nói thật, cậu hoàn toàn có thể điều hành một nơi như thế này khi cậu lớn lên và trở thành nhà thiết kế.”

“Không chắc đâu,” Lucy nói và nhìn quanh. “Tớ sẽ làm cho khách hàng của tớ cảm thấy được chào đón.”

Cửa hàng kết cấu toàn bằng bê tông và thép mạ, bên trong có một ít đèn tuýp màu tía nhạt nên tạo cảm giác hơi lành lạnh. Và người bán hàng cũng nhìn theo bọn tôi ngờ vực. Nhưng quần áo thì trên cả tuyệt vời. Bọn tôi đi sục sạo khắp nơi, có bao nhiêu là thứ tôi thích. Tôi rất muốn có thứ gì đó đặc biệt để mặc trong cuộc hẹn tiếp theo với Simon. Cho đến giờ anh ấy vẫn chỉ thấy tôi mặc quần Jeans với giày thể thao. Lần sau tôi quyết tâm phải gây ấn tượng mới được.

“Oh, chulo chulo. Xem cái này này,” tôi nói và lấy ra một chiếc áo móc không tay màu cam đẹp tuyệt vời. “Phải có cái này mới được.”

Tôi liếc nhanh giá, hai mươi ba bảng năm mươi. Tôi mua được, mà vẫn còn dư tiền.

Tôi vào phòng thử. Trông đỉnh của nó đấy. Chất vải hay cực luôn: những mảnh nhỏ mềm mịn được may lại với nhau.

“Xem nào,” Lucy thò đầu vào nhận xét. “Très sexy.”

“Phải mua chứ nhỉ,” tôi nói.

“Ừ, nên mua,” Lucy đồng tình.

Tôi thay lại quần áo của mình và mang cái áo ra quầy tính tiền.

“Bà bán hàng cầm lấy và nhìn mác.

“Tiền mặt hay thẻ?”

“Tiền mặt,” tôi nói và đưa cho bà ấy ba tờ mười bảng.

Bà ấy cầm, mà có vẻ như vẫn đợi gì đó.

“Gì ạ?”

“Còn hai trăm và năm bảng nữa,” bà ấy nói và chỉ cho tôi xem lại nhãn. Nó ghi là hai trăm ba mươi lăm bảng chứ không phải hai mươi ba bảng năm mươi.

Xấu hổ chết mất.

“Ơ, hơi nhiều hơn em nghĩ,” tôi lí nhí và vội vàng treo trở lại chiếc áo lên móc trước khi sang cùng Izzie ở đầu kia của cửa hàng.

“Ăn cướp hay sao ấy,” Izzie nói và chỉ vào một cái váy. “Cái này chỉ là cotton thôi mà đến một trăm tám lăm bảng.”

“Có lẽ mấy em xem thử bên khu hàng giảm giá,” bà bán hàng đã đến đằng sau lưng bọn tôi.

 

 

(Trích trong quyển: NHỮNG NÀNG CÔNG CHÚA PORTOBELLO

- Tác giả: Cathy Hopkins) 
 
Kỳ 6: Bữa sáng sức mạnh
Các Tin Tức Khác