Đó là một bữa xế trưa trong một ngày hè nóng bức tại Ai Cập. Hussein Hussaout và cậu con trai mười một tuổi Baksheesh, cùng con chó Effendi của họ đã dựng trại trên một sa mạc cách thành phố
Baksheesh rất thích giúp cha tìm kiếm cổ vật trên sa mạc. Nhưng, công việc nóng bức này khiến hai cha con cậu cứ vài phút lại phải ném xuổng xuống đất, chạy tới chiếc Land Rover để uống nước và tranh thủ tận hưởng chút không khí mát lạnh từ máy điều hoà nhiệt độ bên trong xe, trước khi trở lại với việc đào bới. Công việc cũng khá nguy hiểm. Bên cạnh hiểm họa từ rắn và bọ cạp, đây còn là một vùng đất đầy rẫy những hố cát lún sâu hút. Chỉ cần một chút sơ suất, người hay lạc đà đều có thể bị chúng nuốt chửng ngay.
Vận may có vẻ đã mỉm cười với cha con Baksheesh. Chỉ trong buổi sáng, họ đã tìm thấy một vài hình nhân Shabti cổ, mấy món đồ đất nung vỡ, và một bông tai nhỏ bằng vàng. Baksheesh cảm thấy rất vui vì chính cậu đã tìm thấy cái bông tai. Cha cậu nói nó rất có giá trị. Phản chiếu tia nắng sa mạc nóng bỏng, nó rực cháy như một cái vòng lửa trên những ngón tay cáu bẩn của ông Hussein.
Ông bảo con trai:
- Đi ăn trưa đi con trai. Hôm nay con đã làm tốt lắm rồi.
Nhưng bản thân ông vẫn tiếp tục đào bới, hy vọng sẽ kiếm được thêm nhiều món đồ khác.
- Vâng ạ.
Baksheesh đi về phía đuôi chiếc Land Rover. Con Effendi đi sát theo sau cậu, hy vọng sẽ được cho ăn cái gì đó. Baksheesh đến bên cốp xe. Cậu đang định lấy ca nước lạnh thì bất thình lình,
Baksheesh lồm cồm bò dậy, cố không để bị ngã nhoài. Mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn một khi cậu không nhìn xuống đất nữa. Thay vào đó, cậu dán chặt mắt vào một vách núi phía trước, cách chỗ cậu đang đứng chừng một phần tư dặm. Đó là nơi quen thuộc với hai cha con cậu, vì họ thường xuyên làm việc ở đó. Tuy nhiên, ngay khi cậu nhìn về phía đó, cả cái vách đổ ụp xuống thành một mớ hỗn độn bụi, đá và cát.
Baksheesh ngồi phịch xuống đất, chỉ cốt để tránh bị té ngã lần nữa. Dù chưa từng gặp một cơn động đất trước đây, cậu vẫn cảm thấy khó có thể lầm cơn chuyển động đáng sợ này của mặt đất với bất cứ điều gì khác. Tuy nhiên, trái ngược với tâm trạng của Baksheesh, thay vì sợ hãi, cha cậu lại có vẻ rất vui sướng bởi cơn động đất. Loạng choạng giữ thăng bằng, ông bắt đầu cười lên một cách điên dại và hét vang:
- Cuối cùng nó cũng xảy ra. Cuối cùng nó cũng xảy ra.
Có vẻ ông tin rằng cơn động đất xảy ra là có lợi cho ông.
Những cơn chấn động trở nên dữ dội hơn – những cú giật theo chiều ngang trộn lẫn với những rung chuyển theo chiều thẳng đứng, như thể Mẹ thiên nhiên đang định đánh bại tất cả những người như Hussein Hussaout, những người đủ thông minh để giả vờ như mình đang bước đi trên boong một con thuyền trong bão – với Baksheesh, có vẻ cha cậu đã hóa điên.
Ông Hussein hét lớn, át cả tiếng gầm rống đinh tai của mặt đất:
- Mười năm! Ta đã chờ đợi giây phút này mười năm trời.
Trong sự ngạc nhiên tột độ của Baksheesh, sự hào hứng, vui sướng của cha cậu không có vẻ gì là sẽ giảm xuống, ngay cả khi một khối đất đá lớn từ dưới lòng đất đâm thẳng lên trời, nhấc bổng chiếc Land Rover lên cao gần hai mét phía trên đầu cậu và lật ngược chiếc xe.
Giữ chặt con Effendi đang rên ư ử và run bần bật vì sợ hãi, cậu hét lên:
- Ngừng lại đi cha! Cha điên rồi. Làm ơn ngừng lại đi, không cha sẽ chết mất.
Trên thực tế, việc ông Hussein Hussaout đứng trên nền đất rung chuyển không nguy hiểm gì hơn việc con trai và con chó của ông bám chặt vào nó, tuy nhiên Baksheesh cảm thấy có một điều gì đó bất kính về cách xử sự của cha cậu, như thể những tinh linh của đất có thể thấy bị xúc phạm trước sự vui sướng và thái độ “coi trời bằng vung” của ông, và quyết định trừng phạt cả ba.
Và rồi, cũng đột ngột như khi đã bắt đầu, tiếng gầm gừ bên dưới lòng đất dần dần tắt lịm, những chuyển động đáng sợ ngừng lại, bụi và cát nằm yên, sự bất động trở lại và tất cả lại trở nên im ắng – tất cả, ngoại trừ Hussein Hussaout.
Ông hỏi to:
- Tuyệt quá, phải không con?
Chỉ đến lúc này, khi cuối cùng mặt đất đã ngừng chuyển động, ông mới cho phép mình khuỵu chân quỳ xuống đất và, vẫn cười nhăn nhở như một người điên, ông chắp hai tay vào nhau như thể đang cầu nguyện.
Quay nhìn chiếc Land Rover đang nằm chỏng vó lên trời, Baksheesh lắc đầu và nói:
- Có vẻ như chúng ta sẽ phải đi bộ ngược ra đường lớn để tìm người giúp. Con chẳng thấy chuyện này có gì tuyệt quá cả.
Cha cậu vẫn giữ nguyên quan điểm của mình:
- Không đâu. Đây là một chuyện tuyệt vời.
Và ông giơ lên cho Baksheesh xem một mảnh đá nhỏ hơn cái đĩa CD một chút.
- Nhìn này! Cha trông thấy nó ngay khi mặt đất bắt đầu di chuyển. Hàng ngàn năm nay, gió và cát luôn là kẻ bảo vệ kho báu của pharaoh. Nhưng đôi khi, mặt đất lại chuyển dời và những thứ chôn giấu bên dưới nó lại hiện ra.
Với Baksheesh, mảnh đá nhìn chẳng có vẻ gì là một báu vật. Trên thực tế, hầu như tất cả những người khác có lẽ cũng sẽ bỏ qua mảnh đá bazan nhẵn, xám, vuông vức có khắc vài đường rãnh trên mặt mà ông Hussein đang cầm. Nhưng ông Hussein đã ngay lập tức nhận ra nó là gì: một miếng bia đá Ai Cập.
Cha cậu giải thích: