Nuôi dưỡng tâm hồn - khơi nguồn tri thức

Góp Ý

Tôi tự học: "Biết mình" là cái học đầu tiên của người trí thức
Cập nhật ngày: 02/12/2011

Tủ sách Thu Giang Nguyễn Duy Cần hướng tới việc giúp con người thoát khỏi thế giới mù mờ đầy sợ hãi của sự thiếu hiểu biết và đạt đến một thế giới quan minh triết. Xin trích giới thiệu 1 phận trong quyển "Tôi tự học" - một tựa sách trong tủ sách quý giá này cùng bạn đọc.

"BIẾT MÌNH" LÀ CÁI HỌC ĐẦU TIÊN CỦA NGƯỜI TRÍ THỨC

Sự học hỏi của ta thường có thể đi vào hai chiều. Chiều "hướng ngoại", tức là óc tò mò của ta thiên về ngoại giới, thì đi theo những vật gì ngũ quan tiếp xúc được như mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi, chân tay rờ mó được, mà sự nghiên cứu có lề lối phương pháp, người ta cho nó cái tên chung là khoa học. Hoặc chiều "hướng nội", thì đi sâu vào đời sống tình cảm và ý tưởng của ta, tức là đi vào một cõi thế giới mà chỉ có tâm tư ta đạt đến được mà thôi, nghĩa là đi đến cái học về con người của ta, không phải về con người vật chất mà là về con người tinh thần, cái con người biết suy nghĩ, biết "tư tưởng" với cái nghĩa rộng của nó, tức là biết đau khổ, biết sung sướng, biết ham muốn, biết nhận thức, biết hiểu biết, biết phê bình, biết lý luận, biết sáng tác và biết tự mình định đoạt quy tắc cho hành động mình, biết chọn lựa sự tín ngưỡng của mình và biết trù liệu suy nghĩ đến số phận của mình. Sự hiểu biết về đời sống nội tâm của mình dường như đã bị nhà khoa học xem thường và cho đó là một cái học"xa xí phẩm" dành cho nhà luân lý, triết học, tâm lý và văn chương thi sĩ lo nghĩ mà thôi. Đối với thường nhân, đó cũng chỉ là một cái học sống trong tưởng tượng chứ không phải là cái học trong thực tế.

Thực sự, trong lịch sử tư tưởng loài người, bao giờ cũng khởi đầu bằng sự chú ý đến ngoại giới trước khi đi về cái học nội tâm. Phải có một trình độ văn hóa cao mới có thể dùng đến khẩu hiệu này: "Biết mình là đầu mối của sự khôn ngoan", và đi sâu vào con đường quan sát "nội giới".

*

* *

Cái học cần thiết cho con người là cái học về bản thân.

Tất cả những cái học khác đều là phụ thuộc, đều để mà phụng sự nó, không được quyền cướp phần ưu tiên. Một nhà hiền triết Đông phương nói: "Tri nhân giả trí, tự tri giả minh" (Biết người là trí, biết mình là sáng). Hiền giả Hy Lạp, Socrate, cũng bảo: "Connais-toi toi-même" (Hãy tự tri). Cuối thế kỷ thứ 18, Goethe khuyên ta: "Cái học về con người là cái học hứng vị nhất đối với chúng ta, và có lẽ là mục đích quan trọng nhất mà ta nên chú trọng. Tất cả chung quanh ta chỉ là cái khung cảnh để chúng ta sinh hoạt, hoặc là để dùng làm dụng cụ cho ta mà thôi. Nếu chúng ta quá quan trọng và chú ý đến những hoàn cảnh bên ngoài ấy, đó là ta làm giảm mất nơi ta cái chân giá trị con người của ta và của xã hội nữa[1]. Và ông đã phải than: "Cái mà người ta biết thì không biết dùng để làm gì; trái lại cái mà người ta không biết lại chính là điều mà ta cần dùng nhất" (Ce qu'on sait, on n'en a que faire; ce qu'on ignore, c'est précisément ce dont on aurait le plus besoin). Thật là một câu nói đáng cho ta chú ý, nhất là ở thời buổi này, thời buổi mà người ta đâu đâu cũng quá thiên về cái học “trục vật”.



[1] Les Années d'Apprentissage, p.59 (Traduction Porchat)


Trích trong quyển TÔI TỰ HỌC - tác giả Nguyễn Duy Cần - NXB Trẻ 2011

Các Tin Tức Khác