Nuôi dưỡng tâm hồn - khơi nguồn tri thức

Góp Ý

Sách sắp phát hành: PHÁP SƯ - Trích chương 5
Cập nhật ngày: 07/07/2009

Những hồn ma của Alcatraz đã đánh thức Perenelle Flamel.

Người phụ nữ nằm im lìm trên chiếc giường như cái cũi hẹp dành cho trẻ con trong một xà lim lạnh buốt nằm sâu bên dưới nhà tù bỏ hoang này và lắng nghe họ lào thào, rù rì trong những vùng bóng tối quanh bà. Bà có thể hiểu được khoảng hơn một chục ngôn ngữ, nhận ra được nhiều hơn số đó, và một ít còn lại thì bà hoàn toàn không hiểu gì hết.

Nằm nhắm mắt, Perenelle tập trung vào các loại ngôn ngữ, cố nắm bắt được những giọng độc đáo, tự hỏi xem mình có nhận ra chút gì không. Và rồi bà chợt nảy ra một ý tưởng: làm sao bà có thể nghe được những bóng ma?

Một con nhân sư ngồi bên ngoài xà lim, đó là một con vật có mình sư tử, có cánh đại bàng, có cái đầu của một người đàn bà đẹp. Một trong những khả năng đặc biệt của nó là có thể hấp thu năng lượng pháp thuật của những sinh vật sống khác. Nó đã bòn rút hết năng lượng của Perenelle, khiến bà bất lực, và cầm giữ bà trong xà lim của nhà tù kinh khủng này.

Một nụ cười mím uốn môi Perenelle cong lên khi bà nhận ra được điều gì đó: bà là con gái thứ bảy của một người cũng là con gái thứ bảy trong gia đình; bà được sinh ra cùng với khả năng nghe được và nhìn thấy được những bóng ma. Bà đã như thế rất lâu trước khi học cách uốn nắn và tập trung luồng điện của mình. Năng khiếu bẩm sinh của bà không liên quan gì đến phép thuật, và vì vậy con nhân sư không có quyền lực trên đó. Trải qua nhiều thế kỷ trong cuộc đời thật dài của bà, bà đã dùng kỹ năng phép thuật của mình để bảo vệ chính mình khỏi những bóng ma, để bao phủ và che chở luồng điện của bà bằng những màu sắc làm cho bà thành vô hình đối với ma quỷ. Nhưng vì con nhân sư đã hút hết những năng lượng của bà, mọi thứ che chở đã bị xóa sạch, để lộ bà ra trong vương quốc tâm linh đó.

Và bây giờ họ đang đến.

Perenelle Flame đã thấy hồn ma thứ nhất – bà ngoại yêu quý Mamom của mình – khi mới lên bảy tuổi. Bà biết rằng những bóng ma không có gì đáng sợ; họ có thể quấy rầy, chắc chắn rồi, thường chọc phá và đôi khi hết sức thô lỗ, nhưng họ không có được sự hiện diện tự nhiên. Thậm chí vài ba lần bà đã học cách gọi những người bạn. Qua các thế kỷ có vài linh hồn đã trở lại với bà không biết bao nhiêu lần, họ đến với bà vì biết bà có thể nghe, có thể thấy hoặc giúp đỡ họ – và thường thường, Perenelle nghĩ, đơn giản chỉ vì họ cô đơn. Mamom xuất hiện mỗi thập kỷ hay đâu khoảng đó chỉ để kiểm tra bà.

Nhưng dù không hiện diện trong thế giới thực, những hồn ma không phải là không có năng lượng gì.

Mở mắt ra, Perenelle tập trung vào bức tường chắn ngay trước mặt bà, bức tường làm bằng những phiến đá đã được mài giũa. Bức tường dầm dề một thứ nước màu xanh lục nhàn nhạt có mùi gỉ và muối, hai yếu tố rốt cuộc đã phá hủy nhà tù Alcatraz. Dee đã phạm sai lầm, bà biết là hắn sẽ phạm sai lầm. Nếu Tiến sĩ Dee có một nhược điểm, thì đó chính là sự kiêu ngạo. Hiển nhiên hắn nghĩ là nếu nhốt bà sâu dưới lòng Alcatraz và bị một con nhân sư canh giữ, thì bà đành bất lực. Hắn không thể sai lầm hơn.

Alcatraz là nơi của những bóng ma.

Và Perenelle Flamel sẽ cho hắn thấy ngay sức mạnh của bà.

Nhắm mắt lại, thư giãn, Perenelle lắng nghe những hồn ma ở Alcatraz, và rồi từ từ nâng giọng mình chỉ vừa đủ để vượt lên khỏi lời thì thầm như tiếng thở, bà bắt đầu nói chuyện với họ, gọi họ và quy tụ tất cả họ lại với bà.
 
(Còn tiếp)

Các Tin Tức Khác