“Những gì mà Xuân Hồng để lại cho đời không chỉ là những bài ca bất hủ vẫn sẽ vang mãi trong lòng mọi người, mà đó là một sự tinh cất, chắt lọc từ những gì tích tụ đọng lại đã tạo nên một tài năng, một tâm hồn, một nhân cách!”. Đó là lời nhận xét của Giáo sư-nhạc sĩ Ca Lê Thuần về người nhạc sĩ đã có nhiều đóng góp cho nền âm nhạc Việt
Nhạc sĩ Xuân Hồng tên thật là Nguyễn Hồng Xuân, sinh ra trong một gia đình nông dân ở Tây Ninh. Cha mẹ ông rất yêu văn nghệ, từng tham gia CLB Đờn ca tài tử ở địa phương, sử dụng thành thạo đàn bầu, đàn nhị, thuộc nhiều câu hò, điệu lý, yêu văn chương, biết điển tích, điển cố... Từ nhỏ, tâm hồn ông được nuôi dưỡng trong môi trường êm đềm, thơ mộng, nên hình thành một tình yêu âm nhạc đằm thắm. Ông được cha dạy độc huyền cầm từ khi lên năm. Rồi giữa lúc tình yêu âm nhạc được thắp lên, cha ông lâm bệnh qua đời. Nhà nghèo, để có tiền lo hậu sự cho cha, mẹ ông đi vay tiền và sau đó, ông đi ở đợ 3 năm mới có thể trả hết số tiền. Thời gian này, ông ít nghĩ tới âm nhạc. Nhưng rồi, ông kết bạn với một số bạn bè trong xóm bắt đầu học đàn những bài bản tài tử. Bởi, ông nhận ra âm nhạc nuôi dưỡng tâm hồn con người: “Đờn ca tài tử là cái mốt của thanh niên thời bấy giờ, nếu cậu trai nào không biết đàn coi như nghèo nàn về tâm hồn, thua kém bạn bè... Bản thân tôi không tài nào mua nổi cây đàn ghi ta, mỗi lần muốn tập là phải mượn người bạn. Khi mượn được là phải tranh thủ thời gian tối đa. Do vậy, nhiều khi tôi ngồi đàn bỏ cả cơm nước, lắm lúc bị bà già mắng mới thôi” (tr.181).
Hơn 12 năm kể từ ngày ông mất, bạn bè, đồng nghiệp vẫn nhớ ông. “Nhạc sĩ Xuân Hồng” ra đời vào dịp kỷ niệm 12 năm ngày mất của nhạc sĩ Xuân Hồng như tấm lòng của người ở lại, gởi đến ông những tình cảm nồng ấm nhất. Sách chia làm 4 phần: “Tác phẩm”, “Tự thuật và các bài viết”, “Mời vô đây nghe khúc nhạc hay”, “Mùa xuân còn ở lại” . Ngoài ra tuyển tập còn có các bài giới thiệu của những nhạc sĩ tên tuổi, tập ảnh của nhạc sĩ Xuân Hồng trong cuộc đời với nhiều niềm vui, nỗi buồn. Hãy đọc để biết thêm về nhạc sĩ “từ nhân dân mà ra” (chữ dùng của nhạc sĩ Lưu Hữu Phước dành cho Xuân Hồng).
THẢO HƯƠNG
(Báo Hậu Giang)