Luôn có một cảm giác lênh đênh, trôi dạt khi đọc tác phẩm của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, từ Cánh đồng bất tận, Khói trời lộng lẫy, Gió lẻ và chín câu chuyện khác, Sông và bây giờ là Đảo. Trở lại với tập truyện ngắn lần này, ngay từ tựa đề, nhà văn đã cho người đọc cảm nhận về sự cô đơn, hoang vắng và mênh mông.
Đảo của chị là những cuộc đi, mà cũng là những cuộc trở về trong chính thân tâm của nhân vật. Có gì đó xáo xác trong những giấc mơ muốn tự mở cánh cửa cho cuộc đời mình nhưng lại không có cách nào thoát ra được vòng tròn mà người đời vẫn gọi là “số phận”. Con người vùng vẫy, khao khát, kiếm tìm để rồi tuyệt vọng, chỉ còn lại những cuộc rời đi trong những lựa chọn muốn tan biến. Lúc thấy họ “đi vào khe của những cuốn sách, náu mình trong thứ bóng tối trong veo” ở thư viện; lúc rẽ nước đi đâu đó xuống lòng sông, nằm lại giữa đám cháy để được nhìn thấy, để được yêu thương…
Đâu đó trong tro tàn của những điều rạn vỡ là những trái tim thao thức khát vọng hạnh phúc, tận tụy và thủy chung; là những con người đi tìm con đường đúng nghĩa cho cuộc đời mình nhưng vẫn cứ mãi luẩn quẩn trong những khoảng sáng tối không lối thoát. Có lẽ những ai muốn đọc một cuốn sách để giải trí vì những điều hài hước, thú vị nhẹ tênh sẽ không tìm đến tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư. Nhưng những ai đã chọn đọc sẽ bị níu tâm trí ở lại trong đó vì những điều có khi không thể nói thành lời. Không có cánh đồng, không có dòng sông, Đảo bắt đầu từ nội tâm và kết thúc bằng nội tâm của nhân vật song con đường đó cũng dài vô tận trong cuộc đấu tranh, chịu đựng, khao khát và bản ngã của mỗi người.
Đảo là một trong những tập truyện “đinh” của NXB Trẻ, sẽ có mặt tại Hội sách TP HCM lần VIII.