Một bông hồng và triệu bông hồng
Cập nhật ngày:
24/04/2012
Dậy muộn. Ở quán phở sáng, tôi thường chậm rãi nhai và chẳng còn biết làm gì khác ngoài lơ đễnh lắng nghe câu chuyện của các bà, các chị, các cậu, các mợ bàn bên. Họ nói hcuyện rì rầm không to, không nhỏ về gia đình, con cái, công việc, tình yêu ... những chuyện xảy ra hàng ngày với họ và thông thường như thể những bữa sáng của họ.
Cảm tưởng như không phải họ kể, mà họ để cho cuộc sống của mình được tuôn chảy, được phô bày một cách chân thực nhất.
Nếu không tin, sáng mai, bạn hãy đi ăn sáng một mình và hãy thử lắng nghe. BẠn sẽ thấy xung quanh bạn như một cái sân khấu mà mọi người đều lên đó tự kể về cuộc sống của mình, ít nhất là torng vòng 24 giờ qua. Câu chuyện của họ có thể dở dang, nhưng có hề gì, phần còn lại bạn có thể quan sát, phán đoán để hoàn thiện nốt.
Từ thói quen nghe lỏm, tôi bắt đầu suy nghĩ về việc tại sao mình không ghi lại những câu chuyện ấy. Nó không đủ to lớn để thành một đoản thiên, hay trường thiên tiểu thuyết. Thậm chí, các nhà văn chuyên nghiệp nghe qua, bảo là vớ vẩn, rườm rà, không chuyển tải được tư tưởng của mình, lại không được diễn đạt bằng thủ pháp hiện đại hay hậu hiện đại.
Nhưng tôi thấy rõ ràng đó là những "mảnh nhân tình" đã từng tồn tại trên thế gian này và sẽ tan đi trong quán ăn sáng nếu không có một vành tai nào vểnh lên nghe.
Câu chuyện của họ có thể chưa kết thúc khi tôi đứng dậy tính tiền. Nhưng dù sao thì tôi cũng phải cảm ơn vì câu chuyện đã giúp tôi ăn xong bát phở sáng.
Và giờ đây tôi sẽ kể lại những câu chuyện đó cho bạn. Tôi không làm bạn mất thì giờ nhiều hơn là thời gian ăn một bát phở. Trong khi tôi kể, bạn có thể đứng dậy bất cứ lúc nào bạn đã ăn xong, bởi xét cho cùng, mọi câu chuyện trên thế gian này đều để cho chúng ta được ăn ngon miệng hơn và nó đã kết thúc vào lúc chúng ta không muốn ăn thêm nữa.
Xin cảm ơn bạn dù bạn không thể dành quá nhiều thời gian cho bữa sáng.
Đỗ Doãn Phương