Chương 3: Du hành trên sao Hỏa Tôi mở mắt ra, nhìn vào một cảnh quan lạ lùng và kỳ quái. Tôi biết rằng mình đang ở trên sao Hỏa; tôi không hề tự hỏi về trạng thái thần kinh hay sự tỉnh táo của mình. Tôi không ngủ mơ, không cần phải tự véo mình ở đây; ý thức nội tâm của tôi bảo rằng tôi đang ở trên sao Hỏa cũng đơn giản như ý thức của bạn bảo rằng bạn đang ở trên Trái đất. Bạn không cần tự vấn, và tôi cũng vậy.
Tôi thấy mình đang nằm sấp trên một thảm thực vật giống như rêu màu vàng nhạt, trải dài vô số dặm khắp bốn phía xung quanh. Dường như tôi đang nằm trong một trũng đất sâu hình lòng chảo, dọc theo mép ngoài của nó tôi có thể nhận ra những dãy đồi thấp nhấp nhô.
Trời đang giữa trưa, ánh nắng sáng rực rọi xuống tôi và sức nóng của nó khá cao đối với thân thể trần truồng của tôi, tuy nhiên không nóng bằng một sa mạc Arizona trong cùng điều kiện như thế. Đây đó nhô lên những quặng đá thạch anh lấp lánh trong ánh nắng, và ở phía trái của tôi chừng một trăm mét, hiện ra một bức tường thấp vào khoảng bốn bộ bao quanh một công trình gì đó. Không có nước, không một loài thực vật nào khác ngoài thứ rêu vàng, và vì thấy hơi khát nước, tôi quyết định phải đi vòng quanh thám hiểm đôi chút.
Khi nhổm người đứng lên, tôi nhận được sự kinh ngạc đầu tiên về sao Hỏa. Với một lực mà nếu trên Trái đất chỉ đủ nâng tôi đứng lên, tôi bay bổng vào không trung với độ cao ba thước. Tuy nhiên, tôi nhẹ nhàng rơi xuống đất trở lại, không chấn động hay lảo đảo gì cả. Lúc bấy giờ đã nảy sinh một loạt những thay đổi mà ngay trong thời điểm đó cũng cực kỳ đáng buồn cười. Tôi nhận ra rằng mình phải tập lại cách đi, vì những chuyển động cơ bắp giúp tôi di chuyển dễ dàng và an toàn trên Trái đất lại biến tôi trở thành một chú hề nhào lộn trên sao Hỏa.
Thay vì tiến tới theo một cung cách đàng hoàng đúng mực, những cố gắng để bước đi của tôi trở thành những bước nhảy lò cò nhiều kiểu, nhấc bổng tôi lên cách mặt đất chừng hai bộ sau mỗi bước và hạ tôi xuống, lúc sấp lúc ngửa sau cú bước thứ hai hoặc thứ ba. Những cơ bắp của tôi, hoàn toàn thích nghi và quen thuộc với trọng lực của Trái đất, giờ chơi khăm tôi trong nỗ lực đầu tiên để đối phó với trọng lực và áp suất không khí thấp hơn của sao Hỏa.
Tuy thế, tôi quyết định phải thám hiểm khu tường rào thấp, chứng cứ duy nhất trong tầm mắt về cư dân ở đó. Thế là tôi quay trở lại với một trong những nguyên tắc đầu tiên của sự di chuyển – bò. Tôi thực hiện việc này khá tốt và chỉ trong giây lát đã tới bức tường thấp của vòng đai.
Dường như không có một cửa ra vào hay cửa sổ nào ở phía gần tôi nhất, nhưng vì bức tường chỉ cao khoảng bốn bộ, tôi cẩn thận nhìn qua đỉnh bức tường vào một cảnh tượng lạ lùng nhất mà tôi từng thấy.
Mái của vòng đai là một lớp thủy tinh rắn dầy khoảng bốn hoặc năm phân[1], và bên trong nó là hàng trăm quả trứng lạ lùng, tròn vành vạnh và trắng như tuyết. Chúng gần như bằng nhau với đường kính khoảng hai bộ rưỡi.
Năm hay sáu quả trứng đã nở và những hình thù quái dị buồn cười đang ngồi nhấp nháy mắt dưới ánh nắng đủ khiến cho tôi nghi ngờ về sự tỉnh táo của mình. Chúng hầu như chỉ có cái đầu, với những thân hình bé nhỏ giơ xương, những cái cổ dài, và có sáu chân, mà sau đó tôi mới biết là hai chân và hai tay, cùng với một cặp chi trung tính, có thể dùng làm chân hay tay tùy ý thích. Mắt chúng nằm ở hai cực xa nhất của đầu, hơi cao hơn phần giữa mặt và lồi hẳn ra khiến chúng có thể nhìn thẳng về phía trước, sau lưng hoặc ngay cả nhìn một cách độc lập vào nhau, do vậy chúng có thể nhìn về bất cứ hướng nào, hoặc nhìn tới hai hướng cùng một lúc. Đôi tai, nằm cao hơn đôi mắt một chút, nhỏ nhắn, có hình dáng nhọn như cần ăng-ten, nhô ra không hơn một phân. Mũi của chúng chỉ là những đường rãnh chạy dọc ở giữa khuôn mặt, nằm giữa miệng và tai.
Thân thể chúng không có lông, màu xanh lá cây pha vàng rất nhạt. Ở người trưởng thành, như chẳng bao lâu sau đó tôi biết, màu xanh này đậm hơn, chuyển thành màu xanh ô-liu và sẫm hơn ở những người đàn ông. Ngoài ra, đầu của người trưởng thành không quá to so với cơ thể như ở bọn trẻ con.
Tròng đen mắt chúng màu đỏ như máu, giống những người bị chứng bạch tạng, còn con ngươi thì sẫm tối. Ngược lại nhãn cầu của chúng rất trắng, giống màu của hàm răng. Chính hàm răng đã tạo cho chúng một vẻ hung dữ và đáng sợ bậc nhất, với đôi răng nanh dưới cong ngược lên tới vị trí đôi mắt của một người Trái đất. Màu trắng của răng nanh không giống như màu của ngà, mà trắng như tuyết và lấp lánh như đồ sứ. Trên nền da xanh của chúng, cặp răng nanh nổi bật lên, càng làm tăng thêm vẻ dữ dằn.
Phần lớn những chi tiết đó về sau tôi mới để ý, vì tôi chỉ có chút ít thời gian để xem xét những cảnh tượng lạ lùng trong chuyến thám hiểm mới của mình. Tôi thấy rằng những quả trứng đang ở giai đoạn nở, và trong lúc tôi đang đứng nhìn những con quái vật xấu xí bé nhỏ thoát ra khỏi lớp vỏ trứng, tôi không biết rằng một nhóm người sao Hỏa trưởng thành đang tới gần sau lưng tôi.
Họ đến, trên lớp thảm rêu mềm mại trải dài trên toàn bộ bề mặt sao Hỏa, trừ những khu vực đóng băng ở hai cực và những vùng trồng trọt rải rác đó đây. Lẽ ra họ có thể dễ dàng bắt được tôi, nhưng ý định của họ tàn ác hơn nhiều. Chính tiếng va chạm lách cách của những thứ đeo trên người tên chiến binh đi đầu đã báo động cho tôi.
Cuộc sống của tôi khi ấy như chỉ mành treo chuông đến nỗi tôi phải kinh ngạc với việc tôi đã dễ dàng tẩu thoát. Nếu không vì khẩu súng trường mà tên trưởng toán rút ra khỏi những cái móc bên cạnh yên con thú cưỡi một cách mạnh bạo, đến mức đập vào cán của chiếc giáo lớn có mũi kim loại của hắn thì có lẽ tôi đã tiêu đời mà không hề biết cái chết đang tới gần mình. Nhưng tiếng động đã làm tôi quay lại, và cách ngực tôi không đầy mười bộ là mũi của một ngọn giáo khổng lồ, dài tới bốn mươi bộ, mạ kim loại lấp lánh, đang hạ thấp bên hông của một bản sao giống hệt với những con quỷ con bé xíu mà tôi vừa nhìn khi nãy. Chỉ có điều trông lũ quỷ con thật yếu ớt và vô hại so với sự hiện thân to lớn và kinh khủng của lòng thù hằn, căm ghét và cái chết ngay lúc này. Gã đàn ông, nếu có thể gọi là thế, cao tới mười lăm bộ, và nếu trên Trái đất, có thể nặng tới bốn trăm cân Anh[2].
Hắn ngồi trên con thú cưỡi giống như chúng ta ngồi trên lưng ngựa, bám chặt thân hình nó bằng những chi dưới, còn đôi tay của hai cánh tay phải đang cầm ngọn giáo khổng lồ hạ thấp bên hông nó, hai tay trái của hắn giơ thẳng ra để giữ thăng bằng. Con thú hắn cưỡi chẳng có yên cương hoặc một thứ gì để dẫn dắt.
Và xem con thú của hắn kìa! Làm sao những từ trần thế có thể mô tả nó nổi! Lưng nó cao hơn mười bộ, mỗi bên có bốn chân, một cái đuôi bè to lớn, nhỏ dần về phía cuối, mà nó duỗi thẳng về phía sau khi đang chạy; một cái mõm như đường rãnh chẻ đôi đầu nó kéo thẳng tới cái cổ dài to lớn.
Giống như chủ, nó hoàn toàn không có một sợi lông nào, lớp da đen sẫm mịn và bóng loáng. Bụng nó màu trắng, và những cái chân của nó chuyển từ màu đen ở lưng và hai bên hông sang màu vàng sẫm ở những bộ móng guốc. Chân của nó có một lớp da dầy và không đóng móng, do vậy đã góp phần cho sự lặng lẽ không tiếng động khi bọn họ tới gần; và kèm theo đó là số lượng chân nhiều gấp bội, một đặc điểm riêng biệt của các động vật ở Hỏa tinh.
Phía sau tên quái vật đầu tiên là chín tên khác, giống nhau về mọi mặt. Sau này tôi mới nhận ra là chúng cũng có những đặc điểm cá nhân riêng biệt; cũng giống như không bao giờ hai người Trái đất giống hệt nhau, dù chúng ta, ở mọi chủng tộc, đều có cùng một khuôn mẫu. Cảnh tượng, hay đúng hơn là hình ảnh trong một cơn ác mộng, mà tôi vừa mô tả đã tạo nên một ấn tượng tức khắc và khủng khiếp khi tôi quay lại nhìn nó.
Trần trụi và tay không tấc sắt, quy luật đầu tiên của tự nhiên tự nó đưa ra giải pháp duy nhất có thể trong tình huống của tôi, đó là tránh xa khỏi tầm của cái mũi giáo đang chĩa tới. Và tôi thực hiện một cú nhảy vừa trần tục vừa siêu phàm lên trên đỉnh của cái lồng ấp trứng của người sao Hỏa. Lúc này tôi đã xác định được nó đúng là một cái lồng ấp trứng.
Nỗ lực của tôi đã được thực hiện với sự thành công không chỉ làm tôi kinh ngạc mà cả đối với những chiến binh sao Hỏa, vì nó nhấc tôi lên không trung ba mươi bộ và tôi hạ xuống đất cách xa khỏi bọn người sao Hỏa một trăm bộ ở phía bên kia cái lồng ấp.
Tôi đáp xuống lớp rêu mềm một cách dễ dàng và không hề hấn gì. Quay lại, tôi thấy kẻ thù đang chạy dọc theo bức tường. Một số tên ngắm nhìn tôi với những biểu hiện mà sau đó tôi phát hiện ra là sự kinh ngạc tột độ, còn những tên khác rõ ràng cảm thấy hài lòng vì tôi đã không làm tổn hại tới bọn trẻ con của chúng.
Chúng thì thầm trò chuyện với nhau, rồi ra những điệu bộ và chỉ về hướng tôi. Việc chúng khám phá ra tôi đã không làm hại đám trẻ con, và không có vũ khí, giúp chúng nhìn tôi với vẻ ít dữ dằn hơn; nhưng, như sau đó tôi biết, việc nặng cân nhất tạo thuận lợi cho tôi là cú nhảy biểu diễn của tôi.
Người sao Hỏa to lớn, xương cốt của chúng cũng rất lớn và chúng chỉ vận động tương ứng với trọng lực ở đấy. Hậu quả là chúng xoay trở chậm chạp và yếu hơn, so với một người Trái đất cùng trọng lượng. Tôi còn ngờ rằng nếu đột nhiên một tên trong bọn được đưa tới hành tinh của chúng ta, hẳn y sẽ không thể nhấc thân người của mình lên khỏi mặt đất. Thực tế, tôi tin chắc là y không thể làm điều đó.
Kỳ công của tôi đúng là tuyệt vời, dù ở sao Hỏa hay trên Trái đất. Vì vậy, từ chỗ muốn giết tươi tôi, chúng đột nhiên nhìn tôi như vừa phát hiện ra một điều lý thú – bắt giữ tôi để triển lãm cho đồng bào chúng xem.
Sự trì hoãn nhờ khả năng linh hoạt bất ngờ của tôi cho phép tôi vạch ra những kế hoạch cấp thời và nhìn kỹ hơn vẻ mặt của bọn người sao Hỏa, vì đầu óc tôi không thể tách bọn này khỏi những chiến binh đã đuổi theo tôi ngày hôm trước.
Tôi nhận thấy mỗi tên trang bị nhiều loại vũ khí khác ngoài ngọn giáo lớn mà tôi đã mô tả. Món vũ khí khiến tôi phải quyết định không cố gắng tẩu thoát bằng những cú nhảy là một loại súng trường gì đó, mà tôi cảm thấy có vẻ khá hữu dụng.
Những khẩu súng đó làm bằng một loại kim loại trắng gắn liền với phần báng gỗ, mà sau đó tôi biết là một loại gỗ cứng rất nhẹ và đắt giá trên sao Hỏa, hoàn toàn không có ở Trái đất. Kim loại làm thân súng là một hợp kim giữa nhôm và thép mà họ đã biết cách luyện tới một độ cứng hơn nhiều so với thứ thép quen thuộc của chúng ta. Trọng lượng của những khẩu súng này tương đối nhẹ, và với nòng súng nhỏ, thuốc nổ và đạn mà họ sử dụng, cùng chiều dài của nòng, chúng cực kỳ nguy hiểm ở những khoảng cách không thể tưởng so với Trái đất. Sau này tôi mới biết tầm đạn lý thuyết của loại súng này là ba trăm dặm, nhưng trong thực tế khi chúng được trang bị với bộ kính ngắm thì chỉ hơn hai trăm dặm chút ít.
Dù vậy chỉ cần nhìn qua cũng quá đủ để tôi phải dè chừng thứ vũ khí của người sao Hỏa, và một linh cảm nào đó đã ngăn cản tôi không nỗ lực tẩu thoát trong ánh sáng ban ngày dưới họng của hai mươi khẩu súng chết người này.
Những gã sao Hỏa, sau khi nói chuyện với nhau một lúc bèn quay ra và phi thú về hướng chúng đã xuất hiện, chỉ để một tên ở lại bên cái lồng ấp trứng. Đi được khoảng hai trăm thước, chúng dừng lại, quay về người lính đang ngồi cạnh chiếc lồng.
Hắn chính là kẻ đã suýt đâm chết tôi, và rõ ràng cũng là người chỉ huy cả bọn, vì tôi nhận thấy dường như cả bọn làm theo sự chỉ đạo của hắn. Khi lực lượng của hắn đã dừng lại, hắn xuống khỏi con thú, ném chiếc giáo và những thứ vũ khí khác xuống, đi vòng theo cạnh cái lồng ấp, trần truồng và tay không giống như tôi, trừ những thứ trang sức gắn trên đầu, tai và ngực.
Khi còn cách tôi chừng năm mươi bộ, hắn tháo một vòng đeo tay bằng kim loại to lớn ra, giơ về phía tôi với lòng bàn tay mở rộng, nói với tôi bằng một giọng rõ ràng, vang vang, nhưng với một ngôn ngữ mà không cần phải kể ra cũng biết là tôi không hiểu được. Rồi hắn dừng lại như thể chờ tôi đáp lại, dỏng đôi tai nhọn như ăng-ten lên và đảo đôi mắt kỳ lạ nhìn tôi.
Khi sự im lặng trở nên nặng nề, tôi nói lên dăm ba câu, vì tôi đoán rằng hắn ta đang biểu lộ một thái độ hòa bình. Việc vứt bỏ những vũ khí và việc rút lui của toán quân trước khi hắn tiến lại gần tôi bày tỏ một thiện chí hòa bình ở bất kỳ nơi nào trên Trái đất, vì vậy, sao không phải là thế trên sao Hỏa!
Đặt một bàn tay lên ngực, tôi cúi người chào gã người sao Hỏa và giải thích với hắn rằng trong khi tôi vẫn không biết thứ ngôn ngữ của hắn, những hành động của hắn đã nói lên ý muốn hòa bình vào lúc đó rất gần gũi với tim tôi. Tất nhiên, tôi chỉ nói lảm nhảm đôi điều cho có lệ, nhưng hắn hiểu hành động đi kèm với những lời nói đó.
Chìa bàn tay về phía hắn, tôi tiến tới và cầm lấy cái vòng đeo tay trong lòng bàn tay hắn, đeo vào tay tôi, chỗ phía trên cùi chỏ; mỉm cười với hắn và đứng chờ đợi. Cái mồm rộng của hắn nở ra một nụ cười đáp lễ, và nắm lấy tay tôi bằng một trong những bàn tay của hắn, chúng tôi quay lại chỗ con vật cưỡi. Cùng lúc đó, hắn ra dấu cho bọn thuộc hạ tiến tới. Họ chạy về phía tôi với tốc độ kinh hồn, nhưng được kiểm soát bởi một dấu hiệu của hắn. Hiển nhiên hắn e rằng nếu tôi thực sự bị đe dọa trở lại, tôi có thể nhảy đi mất dạng.
Hắn trao đổi mấy lời với thuộc hạ, ra dấu cho tôi cùng cưỡi sau lưng một người, rồi nhảy lên con thú. Tên được chỉ định đưa tay xuống và nhấc tôi lên ngồi phía sau hắn, trên tấm lưng đen bóng của con thú, và tôi bám thật chặt vào những sợi dây hay cái móc để treo những thứ vũ khí trang bị của người sao Hỏa.
Cả đoàn quay ra và phi nước kiệu hướng về những dãy đồi xa.