Tập sách dày trên 250 trang nhưng có lẽ vì khiêm tốn, tác giả không gọi là tiểu thuyết. Một cây bút mới toanh, chỉ hé lộ hai thông tin: tên (hay họ?) Meggie Phạm, một cô gái 19 tuổi. Đề tài không mới - đời sống sinh viên với chuyện tình tay ba, tay tư… - nhưng nhờ được thể hiện bằng một giọng điệu mới, thật tươi trẻ, nên đọc khá hấp dẫn.
Tiểu thuyết thích hợp với bạn trẻ nhờ cách chia chương hồi ngắn gọn, với những minh họa dễ thương, với lời “đề từ” khi chỉ như một mệnh lệnh, một tin nhắn trên điện thoại di động (“Đã yêu thì xin đừng trì hoãn”), khi lại khá già dặn và đầy vẻ triết lý: “Ái tình rất tự do, rất tùy hứng. Nó là đứa trẻ có nhiều vẻ mặt, dễ dụ dỗ. Ai cũng có thể có nó, ai cũng có thể đánh mất nó”.
Hoàng tử và em cũng có những pha hấp dẫn đầy kịch tính, ngay ở chương đầu và nhất là đoạn cuối, khi Hồng Bì gặp nạn, nhưng theo tôi, cuốn sách có sức thu hút chính là nhờ giọng văn trẻ trung và cách miêu tả tâm lý nhân vật khá tinh tế - trừ Lan, có thể tác giả cho là nhân vật phụ, nên sơ lược, giản đơn.
Tuy vậy, một điều có thể không thuyết phục được bạn đọc là vì sao tên tác giả lại kèm chữ Tây và cả mấy chị em trong gia đình Hồng Bì cũng gọi nhau bằng tên Tây, dù đó là những cái tên bắt nguồn từ các nhân vật trong thần thoại Hy Lạp? Tác giả cho đây là cách làm mới của mình chăng? Hay đây là chi tiết chứng tỏ họ thuộc tầng lớp trí thức, trung lưu? Từ đây, lại có thể nêu một đề nghị khác với tác giả: Cả hai nhân vật chính đều là sinh viên thuộc hàng “con nhà giàu, học giỏi, đẹp” - tác giả có quyền chọn loại nhân vật này nhưng có lẽ họ cũng không thiếu dịp gặp gỡ, quan sát những cuộc đời khổ cực, thiếu thốn, có khi chính là bạn bè của họ; vậy nhưng cuốn sách không hề có một trang nào như thế. Có thêm những mối quan hệ như thế, tính tư tưởng và chất nhân văn của truyện hẳn sẽ có điều kiện nâng cao.