Cố lên con nhé, hãy cố lên. Hội của mẹ, con có thấy không, cuộc sống sẽ thú vị hơn khi chúng mình nhìn qua lăng kính thủy tinh. Thủy tinh trong veo chứ không còn nặng nề đáng sợ. Cảm ơn món quà mà cuộc đời đã ban tặng cho chúng ta: được sống, được ở bên nhau và được chiêm ngắm cuộc đời qua lăng kính thủy tinh.
Chúng ta đã được nghe rất nhiều câu chuyện xúc động! Chuyện của một bác ở tận ngoài miền Trung, lặn lội vào nhận giải thưởng thay con vì con bác vừa mới mất. Thật là một người cha nghèo đáng kính vô cùng: cả đời gắn với chiếc xe đạp lọc cọc chở mướn chở thuê và lần lượt chở những đứa con vào đại học... Mình còn gặp một cô rất xinh đẹp mà lại bị nhiễm HIV, cô sắp sinh em bé đấy! Mẹ cũng rất xúc động nghe câu chuyện của một cô bị căn bệnh ung thư hành hạ, đau đớn, vậy mà cô vẫn vui vẻ, tươi cười và đi giúp đỡ nhiều người khác!
Nghe câu chuyện của mọi người, mẹ thấy chúng ta thật là may mắn: bố mẹ còn sức khỏe, chúng ta vẫn còn nhà, bệnh của con tuy là rất khó khăn nhưng chúng ta còn có thời gian phía trước. Con sẽ sống, chúng ta sẽ không ngừng hi vọng rằng cây đời sẽ mãi trổ hoa!
Mẹ đi mua khung kính lồng giấy chứng nhận đoạt giải ba "Chuyện đời tự kể" của con treo lên tường, con chắp tay sau lưng ngồi ngó nghiêng lại cứ gật gù ra chiều vui khoái lắm. Nhà mình hồi này nhiều người điện thoại hỏi con không hà, mẹ thành thư ký cho Minh Hội rồi đấy nhé.
Ở buổi trao giải về, mẹ lại càng khẳng định tri thức rất là cần, con quan sát mà xem những người thành đạt phần lớn là học hành tới đầu tới đũa. Đi học, đi học lại Hội ạ, hai mẹ con đội mưa tới thị trấn Hóc Môn, thầy hiệu trưởng cùng các cô ồ lên: "Xương thủy tinh, Xương thủy tinh đó hả?". Thầy rất là ưu ái, miễn học phí cho con. Không được thầy ơi, tôi còn khỏe chân khỏe tay, không thể nhận quà một cách vô lý thế. "Vậy thì tôi không cho chị, tôi giảm cho cháu năm mươi phần trăm, cái này là chị phải bằng lòng đấy nhé”.
Con theo học ở đó quay qua quay lại gần hai năm rồi, học bằng A, học vi tính, học lập trình, học đồ họa và thi lấy bằng B vi tính. Lại nữa, sáu tháng sau ngày trao giải, trên mạng có quá trời người "chát chít" với con, động viên, có khi là giỡn vài câu cho con cười cứ như là đời thật. Rồi lại thêm một chuyện hạnh phúc: con viết cái gọi là blog bắt chước người ta, vậy mà những câu chuyện nửa người lớn nửa trẻ con lọt ngay vào mắt hội đồng quản trị của một mạng điện tử có tên là Ngôi sao blog.
Điều kỳ diệu đo được bằng centimet
Giữa bao nhiêu con người trên thế giới ảo đa màu sắc ấy, nào nhà văn nhà thơ, nào công an bác sĩ, con bé nhỏ ắt lọt thỏm đi, ấy vậy mà giải Tấm gương người ta lại trao cho con, lại còn trịnh trọng mời con về làm quản trị cho mạng ấy mới ly kỳ làm sao chứ. Có ký hợp đồng đầy đủ, con dấu chứng thực đỏ như son, con có lương, lại còn có cả tiền đi học. Người phụ trách cơ quan ấy bảo muốn tặng con cái cần câu: tặng con cá cũng tốt, nhưng tặng cái cần còn tốt hơn nữa.
Bây giờ con đã rành rẽ, con vui say tìm tòi ra rất nhiều điều kỳ thú của cuộc đời, ai gọi đến mạng Ngôi sao blog tư vấn kỹ thuật này, chia sẻ buồn vui tuổi teen này là cứ chỉ đòi gặp tư vấn Xương thủy tinh - Đỗ Minh Hội. Có một việc buồn cười lắm, một chị kia đau khổ chuyện tình duyên mà lại nằng nặc đòi gặp Xương thủy tinh, vì "chỉ em ấy mới trong sáng và đủ bản lĩnh giúp tôi gỡ rối tơ lòng. Tôi chỉ muốn gặp Xương thủy tinh thôi chứ không là ai khác". Bao nhiêu điều hạnh phúc, bao nhiêu là chuyện lạ lùng, cả một cuộc thi mãi tít ở ngoài Trường đại học Bách khoa Hà Nội cũng đọc blog của con, giải blog Niềm tin của họ cũng dành trao cho Minh Hội.
Con đã bộc lộ những khả năng mà mẹ không thể ngờ. Con lao động say sưa, sức chịu đựng cũng không kém gì một người trai trẻ, vừa làm vừa học, vừa chữa trị, hình như trong thân hình nhỏ bé ấy có một sự sống mới hồi sinh. Và lạ chưa, Minh Hội với sự rèn luyện, nỗ lực không ngừng đã tự đứng lên bằng hai chân yếu ớt của mình sau hơn một năm sự kiện "Chuyện đời tự kể". Trong một buổi giao lưu với bè bạn mạng Ngôi sao blog, con còn co chân lên... chạy trước sự ngỡ ngàng, vui sướng cộng thêm chút lo lắng của mẹ.
Nhớ ngày trước khi con chẳng thể đi, chỉ lê lết loay hoay trong nhà, mẹ suốt ngày đo chiều cao của con bằng ba viên gạch lát sàn, ba nhân bốn là mười hai, đo mãi đo hoài mà con cũng không dài quá ba cục gạch. Chuyện cực kỳ đặc biệt là hôm nay con có thể đứng, sau hai năm con tự đo chiều cao và đánh dấu bằng vạch đỏ trên tường, mỗi ngày mỗi một nhích hơn, hôm nay đã được một mét ba rồi đấy. Thật là kỳ diệu!
Bác sĩ bảo cứ đà này Hội có thể cao một mét năm mươi, trả Hội về cho mẹ Hương thôi. Bác sĩ chịu, mẹ Hương cứ toàn quyền điều trị cho Hội theo cách nào mà mẹ Hương với Hội thấy là hợp lý.
Lăng kính thuỷ tinh
Đấy, Hội ạ, nhớ lại những chuyện cũ mẹ bỗng nghĩ suy: bao tháng ngày qua, dẫu rằng đã có những lúc mẹ quá đắng cay, nhưng rồi cuộc đời đã bù đắp cho ta nhiều lắm! Vậy mẹ nhắc con một điều cần phải nhớ: rằng sau này sống ở đời đừng bao giờ con trở thành một kẻ vong ơn, vì con đã mắc nợ cuộc đời nhiều lắm. Nợ nghĩa, nợ tình con cần phải trả. Trả bằng cách cố mà sống, cố mà rèn luyện.
Bệnh của con nếu chẳng may có diễn biến xấu, con cũng không được bi quan. Con hãy đáp đền cuộc đời, đáp đền bố mẹ bằng một nghị lực, một tinh thần vui vẻ. Con làm được chứ con trai? Mẹ đâu có đòi hỏi con nhiều. Con hãy chịu đựng, tập luyện, tiếp nhận những kiến thức. Cố lên con nhé, hãy cố lên. Hội của mẹ, con có thấy không, cuộc sống sẽ thú vị hơn khi chúng mình nhìn qua lăng kính thủy tinh. Thủy tinh trong veo chứ không còn nặng nề đáng sợ. Cảm ơn món quà mà thượng đế đã ban tặng cho chúng ta: được sống, được ở bên nhau và được chiêm ngắm cuộc đời qua lăng kính thủy tinh. |