Nuôi dưỡng tâm hồn - khơi nguồn tri thức

Góp Ý

Cuộc chiến với hành tinh Fantom - Chương 1: Buổi sáng đầu tiên ở Hydra
Cập nhật ngày: 14/11/2011

Bắt đầu tuần này 14/11, vào thứ hai thứ tư và thứ sáu, NXB Trẻ sẽ trích giới thiệu đến bạn đọc một phần trong CUỘC CHIẾN VỚI HÀNH TINH FANTOM của tác giả nhí Nguyễn Bình. Mời bạn cùng thưởng thức.

 

REENG! REENG!

“Cái đồng hồ quái quỷ! Làm hỏng mất giấc mơ của người ta rồi!”

Bạn biết không, tôi vừa có một giấc mơ tuyệt vời. Tôi đang đứng giữa một biển tuyết mênh mông. Và mây ở bốn phía xung quanh tôi. Mây ở dưới chân, ngang thắt lưng, ở vai tôi. Tôi đưa tay lên, hứng lấy những ánh nắng ấm áp. Wow, tôi chính là thần Helios đang điều khiển cỗ xe Mặt Trời. Tôi cười và cắm lá cờ Mỹ đầy sao lên mỏm đá trước mặt: tôi trở thành người trẻ nhất thế giới chinh phục nóc nhà của nhân loại!

REENG! REENG! REENG! Cái đồng hồ lại kêu.

Tôi thò tay ra khỏi chăn, tắt đồng hồ và lại ngủ tiếp. Cho đến khi có tiếng “roạt” một cái, rồi cửa lều đột ngột mở ra và gió biển lùa vào mát lạnh.

“Dậy nào Frank! Lề mề quá!” - Cậu bạn Charles của tôi thò đầu vào, cười nhe răng. Thì ra cậu ấy đã mở khóa kéo. Tôi cố kéo chăn lên che mặt nhưng cậu ấy đã giật mất cái chăn của tôi.

“Còn sớm mà Charles!” - Tôi nhăn nhó.

“Nhìn xem mấy giờ rồi này!” - Charles dí sát vào mắt tôi cái đồng hồ báo thức. Hừ, dí sát vào mắt thì ai mà nhìn được chứ!

“Á! 10 giờ 55 phút!” - Tôi hét lên, hấp tấp cuộn ba lô ngủ và chui ra khỏi lều.

—O—

Trước khi đối diện với câu chuyện mà tôi sẽ kể dưới đây, những thông tin về UFO (vật thể bay không xác định) mà tôi biết, chỉ là các tin tức lá cải trên báo giấy hoặc trên Internet. Bạn biết đấy, ở nước Mỹ này, cứ vài ba hôm lại có một người gọi đến sở cảnh sát thông báo rằng anh ta vừa trông thấy UFO. Hàng loạt bức ảnh và video clip về UFO được tung lên mạng mỗi ngày, nhưng hai phần ba trong số đó là sản phẩm của Photoshop. Một phần ba còn lại có vẻ là những bằng chứng thật sự, nhưng lại chưa đủ tính thuyết phục. Các nhà khoa học vẫn tiếp tục nghiên cứu về UFO, báo chí vẫn tiếp tục đưa tin. Còn trẻ con vẫn tiếp tục ao ước và hy vọng vào một ngày nào đó, chúng sẽ được tận mắt chứng kiến UFO, được bắt tay làm quen với những người ngoài hành tinh, trò chuyện thân thiết như bạn bè (dù họ sử dụng ngôn ngữ gì thì tôi không biết đâu nhé!), thậm chí cùng đi nghe hòa nhạc, xem phim với họ. Trẻ con tin rằng người ngoài hành tinh cũng giống như người Trái đất, nghĩa là có người tốt - kẻ xấu, kẻ giàu - người nghèo...

Là trẻ con, mặc dù luôn tin tưởng vào sự hiện hữu của UFO, nhưng tôi và các bạn trong nhóm Earth chưa bao giờ hình dung được, chúng tôi sẽ trở thành những nhân chứng hùng hồn nhất để minh chứng cho sự thật: UFO đã xuất hiện trên hành tinh xanh của chúng ta. Chúng đã phá hủy không ít thành phố, làng mạc và những cánh rừng. Chúng tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh Trung tâm Vũ trụ Kennedy - nơi con tàu Apollo 11 được phóng lên Mặt trăng, đánh dấu một bước tiến vĩ đại của loài người trên con đường khám phá vũ trụ - bị nổ tung trước sức công phá khủng khiếp của một loại vũ khí kỳ lạ đến từ một hành tinh mang tên “Bóng Ma“ (Fantom).

—O—

Tôi tên là Frank William Wells. Bạn biết không, tôi đã từng rất ghét cái tên của mình. Tại sao không phải là Harry như Harry Potter, George như George Washington, Christopher như Christopher Colombus, mà lại là Frank, một cái tên cũng chẳng có gì đặc biệt? Tôi đã nhiều lần nài nỉ bố mẹ cho đổi tên, nhưng bố mẹ không chịu, vì bố là fan cuồng nhiệt của cầu thủ bóng đá người Anh Frank Lampard. Còn mẹ luôn mơ ước tôi trở thành một người vĩ đại như tổng thống Franklin D. Roosevelt. Làm người lãnh đạo thì cũng sướng thật, (như hiện tại tôi cũng là thủ lĩnh này) nhưng lý do lớn nhất khiến tôi không ưa được cái tên Frank là vì nó làm tôi liên tưởng tới con quái vật Frankenstein. Tôi xem bộ phim về con quái vật đó năm 4 tuổi, dù chưa hiểu lắm nhưng tôi đã khóc thét lên trong phòng khách khi bộ mặt kinh dị của con quái vật hiện lên trên màn hình. Mãi mấy năm sau, khi tôi tròn 7 tuổi, lần đầu đặt chân tới thành phố Los Angeles, tôi mới biết mình có cùng tên với kiến trúc sư Mỹ Frank Gehry, người đã thiết kế nhà hát có kiến trúc “kỳ cục” Walt Disney (Walt Disney Concert Hall), nhà hát nơi tôi suýt ngủ gật vì khúc dạo đầu (overture) của vở opera Romeo và Juliet. Từ đó, tôi hài lòng về cái tên của mình và bỏ hẳn ý định đổi tên.

Tôi sinh ngày 11 tháng 12 năm 2005 tại thành phố Philadelphia, bang Pennsylvania, Hoa Kỳ. Cha tôi là người Anh, mẹ là người Mỹ. Hai người gặp nhau ở Đại học Tổng hợp Pennsylvania và kết hôn sau khi ra trường. Vì chuyện tiền nong sau đám cưới mà mẹ tôi bất hòa với bác Joseph, anh song sinh của mẹ. (Này, sao người lớn lại cãi nhau về tiền nong nhỉ?). Không ai chịu kể rõ về sự việc cho tôi nghe. Tôi cho là còn có chuyện khác nhưng bố mẹ không nói thật. Tôi chỉ biết là bác đã giận dỗi bỏ đi, hai tháng sau bác mới gọi về thông báo đã quyết định định cư ở Rochester. Sau đó không lâu, ông bà ngoại cũng chuyển đến Rochester ở cùng bác Joseph, với mong muốn hàn gắn tình anh em giữa mẹ và bác. Nhưng bác rất nóng tính và bỏ ngoài tai mọi lời khuyên can. Bác chỉ gọi đến nhà để chúc mừng sinh nhật tôi và nếu mẹ tôi nghe điện thoại, bác liền tắt máy luôn. Tuy bác quý bố tôi và hay gửi quà cho tôi, nhưng bác không cho gia đình tôi đến nhà bác vì bác không muốn gặp mẹ. Chỉ khi bác đi công tác hoặc du lịch, nhà tôi mới đến thăm ông bà ngoại. Nhưng vì bác Joseph sống độc thân và thích đi lại, nên cứ vài tuần tôi lại được đến nhà ông bà. Còn ông bà nội tôi vẫn sống ở Liverpool, vui vẻ với ba chú chó bull và hai con chihuahua. Tôi chỉ gặp ông bà vào các mùa hè, đôi lần vào dịp Giáng sinh nữa. Mỗi lần về thăm ông bà nội, tôi đều bị mấy con chó bull đuổi chạy mấy vòng quanh nhà, có lần còn bị chúng “âu yếm” ngoạm rách quần. Chỉ đến khi bà nội ra xua con đầu đàn thì hai con kia cũng ngoan ngoãn nghe theo, cúp đuôi cụp tai tạm lui về “giang sơn” của chúng.

Nhưng vào dịp hè năm nay, ông bà nội có chuyến ngao du hai tháng ở Trung Quốc. Đã thế, bác Joseph lại đang bận công trình (bác cũng là kiến trúc sư mà) nên bác chẳng chịu đi du lịch dài ngày. Bố mẹ định cho tôi đi Bonn (Đức) thăm quê hương của nhà soạn nhạc vĩ đại Ludwig van Beethoven. Nhưng sếp của mẹ lại phân công cho mẹ sang Ai Cập, thực hiện một chuyến khảo cổ ở Amarna (kinh đô xưa kia của vị pharaoh dị giáo Akhenaten). Đi chơi chỉ có hai bố con thì cũng chán, nên bố “xuôi tai” cho tôi đi du lịch cùng gia đình cậu bạn thân Louis Depardieu của tôi.

Thật ra chuyến du lịch cùng gia đình Depardieu chỉ là cái vỏ bên ngoài (như vỏ sò, vỏ ốc chẳng hạn). Nhóm Earth của chúng tôi đã lên kế hoạch cho chuyến thám hiểm này từ đầu năm 2015. Nhà Louis rất giàu, bố mẹ cậu ấy đã đồng ý tài trợ vô điều kiện cho chúng tôi. Chính ông bà đã bỏ tiền thuê trọn chiếc du thuyền mang tên Dream (Giấc mơ) từ một người bạn của họ cho chúng tôi toàn quyền sử dụng.

Gia đình Louis xin phép các gia đình cho con cùng đi Roma với Louis. Bố mẹ của Charles rất bận, không thể cho con đi chơi được, nên họ đã đồng ý ngay lập tức. Mẹ của Michael và bố mẹ Philippe thì không đồng ý nhưng ngay sau đó, họ cảm thấy yên tâm khi con mình đi cùng gia đình Louis. Chỉ có bố tôi là khó tính nhất. Dù ông bà Depardieu nói họ đã mua vé máy bay cho tôi, nhưng bố tôi vẫn kiên quyết phản đối việc tôi tham gia, bố xin lỗi và đề nghị cho bố đền tiền chiếc vé. Vì biết tôi và Louis đều rất nghịch ngợm, bố sợ hai đứa sẽ bày trò làm mất lòng ông bà Depardieu, hoặc đáng sợ hơn, lũ trẻ chúng tôi có thể đi lạc trong thành phố rộng lớn và đông khách du lịch như Roma.

Cả nhóm chúng tôi liền vạch ra đủ kế hoạch để thuyết phục bố. Liên tục trong một tuần, mấy đứa con trai hì hụi cắt cỏ, lau nhà, Sarah chỉ đạo việc đánh sạch đồ dùng nhà bếp và tủ lạnh. Nhưng bố vẫn không đồng ý. Chỉ còn ba ngày nữa là khởi hành, nếu nhóm Earth mà thiếu chỉ huy thì sẽ ra sao? Chúng tôi phải dùng đến biện pháp cuối cùng. Chiều hôm đó Sarah và Michael đến nhà giúp tôi nấu bữa tối. Sarah rất khéo tay, bố bạn ấy là bếp trưởng của khách sạn Sofitel Philadelphia, chú thường dạy Sarah nấu nướng. Michael sống với mẹ, vì bố mẹ cậu ấy ly hôn rồi, cậu cũng biết có vài món “tủ” để làm lành khi bị mẹ mắng. Nhưng tài nấu nướng của tôi thì có hạn, tôi chỉ biết đánh trứng và hâm nóng đồ ăn bằng lò vi sóng. Có lần tôi còn bị điện giật vì lỡ sờ tay ướt vào lò nướng bánh. Thế nên tôi không ủng hộ kế sách này lắm. Nhưng vì là thủ lĩnh của hội Earth, vì chuyến thám hiểm, tôi phải nhắm mắt làm theo các bạn. Trong lúc cắt cà chua, tôi đùa nghịch và vô ý làm đứt tay Michael, khiến tay cậu ấy chảy máu tùm lum. Tôi luống cuống đi tìm bông băng (bông băng thì nhà tôi rất sẵn vì tôi hay ngã rách đầu gối lắm), Sarah phải bỏ dở nồi súp để quay ra băng bó cho Michael. Sau hai tiếng căng thẳng, bữa tiệc đã hoàn thành. Nhiệm vụ “sống còn” dành cho tôi là... hâm nóng thức ăn bằng lò vi sóng khi bố về.

Và kế hoạch thành công hơn cả mong đợi của cả nhóm. Bố ăn rất ngon và bố bấm máy gọi ngay cho mẹ để khoe “chiến công” của tôi. Bố quên mất là ở Ai Cập khi đó mới 3 giờ sáng. Giọng nói càu nhàu và ngái ngủ của mẹ cho biết mẹ rất tự hào về tôi. Và trước khi tôi bê món tráng miệng ra, bố đã đồng ý cho tôi đi thăm Roma cùng gia đình Louis và các bạn.

Nhưng sự thật thì chẳng có chuyến đi Roma nào cả. Bố mẹ Louis sẽ có chuyến du lịch lãng mạn ở Paris cho hai người vì không phải trông cậu con quỉ sứ Louis. Có lẽ giờ này ông bà Depardieu đang ngồi hóng mát trên đồi Montmatre.

Còn... Earth đi Hy Lạp!

—O—

Tôi đang cắm trại cùng các bạn trên đảo Hydra, hòn đảo “đẹp” nhất thế giới nằm cách thị trấn Hydra trên hòn đảo Hydra không-bị-bỏ-hoang khoảng 70 hay 75 km gì đó. Xưa kia, Hydra (ý tôi là Hydra-bỏ-hoang chứ không phải thị trấn đâu nhé!) vốn là một vùng kinh tế lớn của Hy Lạp. Hydra có những biệt thự đẹp lộng lẫy, những khu buôn bán sầm uất. Người dân đeo vàng vòng lấp lánh, của cải nhiều không kể xiết. Trong một số trận chiến giữa quân La Mã với Hy Lạp, Hydra là nguồn cung cấp vũ khí, lương thực và nước uống cho quân Hy Lạp. Tiêu biểu là trận Olympia, những biệt thự lộng lẫy của Hydra là nơi trú ẩn của tướng lĩnh Hy Lạp khi bị quân La Mã săn đuổi và cũng là nơi có những xưởng đóng chiến hạm khổng lồ cho quân Hy Lạp. Người dân Hydra cũng đúc giáo, gươm, cung tên, khiên... và vận chuyển đến hai thành trì lớn là Sparta và Athens cho quân Hy Lạp, với mong muốn giúp Hy Lạp đẩy lui quân La Mã về nước. Hector là một hiệp sĩ tài ba và cũng là một nhà thơ - nhà văn nổi tiếng vào thời điểm ấy. Ông đã sáng tác những bài thơ ca ngợi sự dũng cảm của người Hy Lạp và người Hydra. Ông còn viết những cuốn sách ca ngợi những đức tính tốt đẹp của người Hy Lạp, quyết tâm đánh giặc và không lùi bước, được phát hành bí mật tại Hydra.

Nhưng đến bây giờ, Hydra kiên cường ngày xưa chỉ còn là một hòn đảo trống vắng, là chốn ghé chân tránh bão của những con tàu buôn trọng tải lớn. Chẳng còn dấu vết của nhà cửa ở Hydra nữa. Nguyên nhân chính là vụ sóng thần khủng khiếp năm 1815. Người dân đã kịp thời sơ tán khỏi vùng có sóng thần nên may sao con số thương vong không quá lớn. Còn nhà cửa tan hoang, thành trì đổ nát sau khi cơn sóng dữ tràn qua. Hydra trở thành một hòn đảo đầy tàn tích. Người dân lại cùng nhau góp sức xây dựng cuộc sống mới. Nhưng chỉ ít lâu sau, thảm họa Hydra năm 1950 đã phá hủy hoàn toàn những ngôi nhà mới được kiên cố lại, và kinh hoàng hơn nữa, thảm họa này đã khiến cho địa hình hòn đảo trở nên quái dị. Bão tố và lốc xoáy làm cây bật rễ, đổ rầm xuống. Và cuối cùng tất cả đều rơi xuống biển sau trận động đất Delphi kinh hoàng năm 1969.

Mà tôi nói thực nhé, hòn đảo đẹp nhất thế giới là Hawaii! Còn Hydra là hòn đảo có hình dạng vô cùng quái dị: hình con rắn chín đầu Hydra!

—O—

“Sao cậu dậy muộn thế, Frank?” - Philippe hỏi.

Philippe Chevalier Justice là đứa bạn “quậy” nhất của nhóm chúng tôi. Chính cậu đã đặt tên nhóm là “Earth” vì ban đầu cậu đọc từ đó giống từ trái tim (Heart). Cậu là người Pháp mà. Người Pháp không đọc chữ H như chúng ta đâu! Louis cũng là người gốc Pháp nhưng ông bà của Louis đã sang định cư ở Mỹ từ lâu lắm rồi, cậu ấy sinh ra và lớn lên ở Mỹ nên đương nhiên là nói giọng Anh-Mỹ chuẩn. Còn gia đình Philippe mới chuyển sang đây mấy năm, vì bố cậu ấy được phái đi làm việc cho chi nhánh mới của công ty ở Mỹ. Dù các thành viên còn lại trong nhóm không đọc sai như Philippe, nhưng tất cả buộc phải đồng ý với cái tên đó vì sợ cậu khóc nhè. (Bật mí: tuy nghịch ngợm nhất nhóm nhưng Philippe hay khóc lắm). Và “liên minh Earth” ra đời từ đó!

“Frank à, lúc nãy George đần độn lắm!” - Sarah cười.

Sarah là một trong những người bạn thân nhất của tôi trong nhóm Earth. Hmm, nói đúng ra thì Sarah là bạn gái và Michael là bạn trai thân nhất của tôi. Và nói chung là ngoài tài nấu ăn thì cả hai đều... chẳng có gì nổi bật cả.

“Ơ, cậu ta làm gì thế?” - Tôi lơ ngơ hỏi.

“George giả vờ đánh nhau với con quái vật Hydra bằng cành cây, với khiên là cái ba lô! Cuối cùng thì cậu ta tung kiếm mừng chiến thắng và kiếm rơi trúng đầu!” - Robert kể.

“Thì sao nào?” - Tôi ngáp, đầu óc vẫn còn lơ mơ.

“Đúng vậy!” - Charles nhảy lên - “Chúng ta đi ra thác chơi đi!”

Và thế là chúng tôi chạy ra thác, vừa chạy vừa đùa nhau, trong làn gió mát lạnh của một buổi sáng mùa hè trên hòn đảo hoang Hydra.


Nguyễn Bình hiện học lớp 5 - Trường Tiểu học Nghĩa Tân (Cầu Giấy - Hà Nội), ngoài đời bắng nhắng và hồn nhiên như những đứa trẻ cùng trang lứa nhưng cậu có nhiều khả năng kỳ lạ mà nếu nghe kể, có thể sẽ có nhiều người không tin…

18 tháng tuổi, Bình bắt đầu biết chữ, đọc vanh vách biển số xe và tên các loại xe. 3 tuổi, đọc thông, viết thạo tiếng Việt. 4 tuổi, tự học tiếng Hán. 5 tuổi, dùng máy tính và sử dụng Internet. 6 tuổi, bắt đầu tham gia Wikipedia. Đến nay, Bình tự tạo được khoảng 100 khái niệm trên từ điển mở này, chủ yếu liên quan đến văn minh Ai Cập và các nền văn minh cổ đại khác. Có lần, Bình nhận được thư của quản trị trang Wikipedia, góp ý về phần tham gia của “bạn Nguyễn Bình”. Chắc họ không thể ngờ người lập các hạng mục thông tin ấy khi đó mới... 6 tuổi. Ngoài ra, Bình còn biết một ít tiếng Pháp, thích nghe nhạc cổ điển.



Đón xem chương 2: Đám mây UFO ngoài khơi 
- đăng trên website NXB Trẻ ngày 16/11/2011.
Các Tin Tức Khác