Nuôi dưỡng tâm hồn - khơi nguồn tri thức

Góp Ý

Cô gái quàng khăn đỏ - Kỳ 7
Cập nhật ngày: 09/08/2011

Mặt trăng đỏ như màu máu đã xuất hiện trở lại cùng lúc với mùa đông. Dân làng Daggorhorn sẽ làm gì trong tuần trăng máu và những truyền thuyết về Lũ Sói? Và sau cuộc hẹn đêm qua, mối quan hệ của Peter và Valerie sẽ thay đổi như thế nào? Mời bạn đọc theo dõi phần tiếp theo của bộ truyện Cô gái quàng khăn đỏ.

“Mẹ còn nhớ khi mẹ còn nhỏ...”, bà Suzette nói trong lúc ngồi trên một chiếc ghế thấp, “Mẹ nhìn thấy mặt trăng máu lần đầu tiên lúc mười một tuổi. Khi đó mẹ còn trẻ và yêu điên dại một chàng trai. Chuyện tình thật lãng mạn...”.

Như con gái, bà vân vê một lọn tóc quăn, quấn nó vòng quanh ngón tay. “Tất nhiên, nếu sau đó tình cảm ấy không trở nên quá tệ...”.

Chìm đắm trong suy nghĩ, Valerie không nghe mẹ nói gì.

Buổi sáng thức dậy, với hàng đống việc phải làm, nỗi sợ hãi tối qua dường như không đáng kể, không còn chỗ cho sự hoảng sợ. Trong lúc nhào bột, tâm trí Valerie nhảy múa với những ý nghĩ. Cô không cần lo lắng cho Peter, vì anh dường như biết những điều mà người khác không biết. Cô cảm thấy anh có thể nói cho cô bí mật của anh và dạy cô về mọi thứ. Cô nghĩ anh có thể tạo hình cho mọi vật, giống như cách anh khắc các vị thánh từ những khối gỗ không có hình thù gì. Nhưng, cô nhắc nhở bản thân, anh chỉ ở đây trong mùa thu hoạch và gia đình cô sẽ không bao giờ cho phép cô đến với anh bởi tiếng xấu của anh ở thị trấn này.

Valerie dùng toàn bộ sức nặng đè lên khối bột, khó chịu một cách vô lý với công việc khó khăn và đơn điệu trong nhà vào một ngày đẹp trời. Hôm qua là ngày cuối cùng của mùa thu, hôm nay là ngày mùa đông đầu tiên. Cô thức giấc sáng nay với lòng bàn chân mịn màng và hơi khô trong cái lạnh mùa đông. Nhưng cô thích như thế. Lúc này cô nghe thấy nhiều giọng nói bên ngoài nhưng không xác định được của ai cho đến khi nghe tiếng cười lớn. Tiếng cười của Rose.

Cô căng thẳng lắng nghe xem liệu chị Lucie có ở cùng Rose không. Lucie nướng bánh ngon hơn Valerie nhiều, và thông thường Lucie sẽ giúp cô sau khi hoàn thành phần việc của mình. Nhưng hôm nay chị đã quên mất việc này rồi, hôm qua chị ngủ đêm ở nhà Prudence thì phải.

“Dù sao đi nữa”, bà Suzette kết luận, nhận thấy rằng Valerie không lắng nghe mình, “Mẹ phải nói rằng giờ chúng ta đã có đủ bánh bích quy rồi”. Bà đập tay trên bàn một cách dứt khoát. “Chúng ta sẽ tiết kiệm chỗ bột của con”, bà nói thêm, liếc qua phần bột Valerie đang nắm trong tay.

Valerie dừng lại khi bà Suzette gói mười chiếc bánh bích quy lúa mạch nóng hổi và một ít pho mát vào trong tấm vải trắng mềm chuẩn bị mang chúng đến cho cánh đàn ông. Valerie có thể nhớ lại toàn bộ giấc mơ cô có đêm trước, nó tươi mới và sắc nét, giống một trái chanh mà cô đã được nếm thử một lần tại hội chợ.

“Valerie, trong khi mẹ mang bữa trưa cho mọi người, con dọn dẹp và quét nhà nhé. Sau đó gánh nước nữa nhé”, mẹ nói với giọng mệt mỏi.

“Vâng, con sẽ làm!”, Valerie trả lời mẹ hơi quá nhanh.

 

Ở giếng nước, Valerie bắt đầu kéo sợi dây thừng, lôi cái thùng ra ra khỏi mặt nước. Cô nghĩ về cốc nước mát lạnh cô định mang đến cho Peter, nghĩ về ánh mắt anh sẽ nhìn xuống ly nước khi anh uống rồi lướt lên người cô.

Tưởng tượng ánh nhìn chằm chằm thấu suốt của anh, cô ngừng kéo, thả lỏng người và sợi dây thừng dễ dàng rớt khỏi tay. Cái thùng rơi xuống va mạnh vào bức tường đá của thành giếng. Cô thở hổn hển, với lấy sợi dây khi cái thùng chạm mặt nước, bắn tung tóe, sau đó chìm xuống. Bình tĩnh và có chủ đích, cô kéo một thùng nước mới. Sau đó cô tiến đến khu vực nơi cánh đàn ông đang chặt cây.

Mùi thơm của gỗ mới chặt xộc vào mũi Valerie khi cô đến gần. Người quản lý đã tập hợp được một nhóm những người đàn ông thạo việc, họ đang chém những nhát rìu mạnh mẽ vào đám cây. Ông không hề lãng phí cơ hội để thuê những nhân công với giá rẻ khi họ đang ở trong thị trấn. Cánh đàn ông làm việc theo nhóm, thực hiện cùng động tác, mặc quần áo giống nhau. Nhưng Peter đứng ra ngoài. Anh choàng chiếc áo đen trên vai, để lộ bắp thịt rắn chắc, rám nắng. Cô tựa vào một cái cây, nghỉ ngơi, ngắm nhìn cơ thể tuyệt vời của anh chuyển động lên xuống mỗi khi vung rìu. Cô cảm thấy thật lố bịch khi nhìn lén anh kiểu này. Nhưng ở một góc sâu thẳm nào đó trong lòng, cô cảm thấy anh đã là của cô.

Valerie vui mừng nhìn thấy phần sót lại từ bữa ăn của mẹ mang ra vương vãi trên đất. Bà Suzette đã đến đây và đi rồi.

“Đây là giống cây keo. Chúng có vỏ quá dày!”, Peter nói với người quản lý, chỉ về phía những cây nhiều gai. Anh đặt rìu bên gốc cây gần đó và tiến đến để nhìn kỹ hơn. Valerie, nhìn thấy rìu của anh để đấy liền phóng đến lấy và vội vã trở lại giấu đằng sau một cái cây.

Ở gần đó, người thợ đốn gỗ đã ngừng làm việc, vác rìu trên vai. Liếc mắt sang cô, anh ta mỉm cười với vẻ đồng lõa và làm động tác niêm phong miệng mình. Cô quay đi. Nhưng sau đó cô nhìn thấy một ai đó đã xao lãng nhiệm vụ: Đó là Cesaire, ông tựa người vào thân cây với một cái chai trong tay, đôi mắt trống rỗng. Ông đang cẩu thả đút món thịt hầm vào miệng.

Cô quay đi, cô luôn làm thế. Bố cô luộm thuộm vô phương cứu chữa. Ông uống cho đến khi tự làm mình tê liệt. Nhưng ông cũng là một thợ rừng, một thợ săn, mạnh mẽ và thật thà. Thật là khó khăn khi nhìn ông theo cách này.

Valerie cảm thấy mâu thuẫn: Ông vừa là niềm tự hào lớn vừa là nỗi xấu hổ của cô. Chờ đợi một lúc, cô bắt đầu thắc mắc cái gì đã giữ chân Peter lâu hơn việc nhận thấy chiếc rìu đã bị đánh cắp. Nhưng sau đó, anh xuất hiện trở lại và ngay lập tức nhìn lên nơi cô giấu nó. Máu dồn lên mặt Valerie. Anh rất vui nhìn thấy cô, cô có thể thấy điều đó, nhưng khi anh đến gần, vẻ mặt anh u sầu, không chào đón cô nồng nhiệt như cô mong đợi.

Có điều gì đó bất ổn. Không lẽ anh ta giận vì cô đã giấu chiếc rìu - đó không phải là tính cách của Peter.

Anh đứng ở một góc khuất sâu trong đám lá cây để bố cô không nhìn thấy hoặc nghe thấy gì. Cô bước phía sau anh. Trong không khí lạnh lẽo, mái tóc anh quá khô, rậm rạp đến nỗi cô nghĩ cô có thể đếm từng sợi.

“Peter”.

Anh ra hiệu cho cô im lặng, ngón tay anh sượt qua môi cô. Cô hiểu sai biểu hiện trên mặt anh và trong một lúc, cô cảm thấy như thể đó là sự khó chịu vì cô xuất hiện không đúng lúc. Nhưng cô quá hạnh phúc, cảm giác như tan chảy ra và cô quên mất cơn giận của anh.

“Sao anh buồn vậy?”.

Cô nghe tiếng mình thở dài, về tất cả mọi chuyện. Cô không thể ngăn được, tim cô cảm giác giống như nó đã sẵn sàng để đón nhận điều gì đó.

“Đưa cho anh cái rìu”.

“Anh sẽ lấy gì để đổi nó?”, cô đáp lại.

Anh bước về phía cô, nhưng cô lùi lại gần một cây thông. Anh đến gần sát, nhưng không chạm vào. Nhìn thấy anh có vẻ nghiêm trọng, cô đầu hàng, ấn cái rìu nhẹ nhàng vào ngực anh, ngón tay lướt qua lướt lại để cảm nhận hơi ấm cô cảm nhận được ở đó.

“Valerie...”, Peter giờ trông rất buồn.

“Họ không nói với em...”.

“Gì cơ?”, Valerie mỉm cười.

Anh thật đẹp trai ngay cả khi đang lo lắng. Cô tự hỏi liệu có phải cô đang chọc giận anh không, hoặc cũng có thể là anh đã bị chọc giận rồi nếu cô xem mình như một người ngoài cuộc. “Nói với em cái gì cơ?”, cô sốt ruột hỏi.

“Anh nghe mẹ em nói chuyện với bố em lúc sáng...”, Peter đáp một cách do dự.

Anh sờ nhẹ vết rách trên chiếc áo màu xanh nhạt của cô.

“Và?”, cô hỏi dồn dập, kéo vết rách vào trong thớ vải. Cô không bao giờ quan tâm nhiều về quần áo.

“Valerie, Valerie...”, anh thấy rằng cần phải kể với cô. Anh càng ép sát hơn. “Em đã được hứa hôn”.

Tay cô rơi xuống khỏi miếng vá trên vai. Cô nhìn chằm chằm vào làn da rám nắng của anh.

“Với Henry Lazar”.

Thật không dễ dàng cho anh khi nói ra cái tên đó. Valerie cảm thấy thứ gì đó trôi tuột vào dạ dày giống như một chiếc giẻ rách ướt mèm.

“Không”, cô nói, không muốn tin.

“Không, không...”, cô nói vào ngực anh. Peter đứng câm lặng, ước gì anh có thể nói với cô những gì cô muốn nghe.

“Không thể nào”, Valerie lặp đi lặp lại trong vô thức.

“Đúng thế đấy. Anh nghĩ mình phải nói với em, việc đó đã được dàn xếp rồi”.

Nó đã được dàn xếp đâu vào đấy rồi. Cô cố gắng suy nghĩ. “Em nghĩ là ___. Nếu những gì ___. Em không biết nếu ___”.

Suy nghĩ của Valerie rời rạc nhưng mỗi lần cô nói ra, như thể nó cần được lưu ý khẩn cấp, như thể cô đã nghĩ ra cách gỡ rối khỏi Henry.

“Chúng ta phải làm gì?”, cô tựa người vào cái cây. Peter quay qua quay lại, che giấu sự rối trí của mình.

“Em có muốn lấy cậu ta không?”, Peter dừng lại trước mặt cô, gần như sát người cô.

“Anh biết là em không muốn mà”.

“Anh biết ư? Chúng ta đã biết nhiều về nhau chưa? Quá lâu rồi. Anh không còn là con người trước đây nữa!”.

“Anh vẫn chính là anh!”, cô khẳng định, “Em biết anh là ai”. Cô biết những câu nói này thật nực cười, quá mạnh mẽ, quá thẳng thắn để một cô gái thốt ra, nhưng cô đã làm thế. Cảm giác như thuộc về nhau, cô nắm tay anh và giữ nó thật chặt.

Mặt anh giãn ra.

“Được rồi. Có lẽ còn có một cách...”, anh hướng về phía điểm màu bạc mờ của vùng đồng hoang nơi đường chân trời.

Valerie ngây người nhìn anh, tâm trí cô tràn ngập những ý nghĩ.

“Chúng ta có thể chạy trốn”, anh nói. Anh đã nói những gì cô nghĩ trước khi cô đưa ra suy nghĩ đó.

Anh bước đến gần hơn, gần như chạm vào người cô. “Bỏ trốn cùng với anh...”, anh lặp lại, mỉm một nụ cười thực sự, cởi mở và đen tối, theo cách đáng sợ anh có, như thể hành động của anh là hoàn hảo, như thể nó không để lại hậu quả nào.

Cô muốn được trở thành một phần thế giới đầy biến động của anh.

“Chúng ta sẽ đi đâu?”.

Môi anh lướt qua tai cô. “Bất cứ nơi nào em muốn...”, anh nói.

“Biển, thành phố, những dãy núi...”.

Bất cứ nơi đâu. Với anh. Anh quay trở lại để nhìn vào cô. “Em lo sợ ư?”.

“Không, em không sợ!”.

“Em sẽ rời bỏ ngôi nhà, rời bỏ gia đình mình? Còn cả cuộc đời em nữa...”.

“Em___ em nghĩ mình sẽ từ bỏ mọi thứ. Bất cứ thứ gì miễn là có anh bên cạnh!”. Cô nghe chính bản thân mình nói điều đó và nhận ra đó là sự thật.

“Bất cứ thứ gì ư?”.

Valerie giả vờ suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời rất ngoan ngoãn. “Đúng vậy”.

“Đúng vậy ư?”.

“Đúng”.

Peter chìm trong im lặng. Họ nghe thấy tiếng kêu phì phì của một con ngựa và sau đó phát hiện ra một cỗ xe trống đằng xa, không ai trông, sẵn sàng xuất hành. Không có ai trong tầm mắt. Dường như số phận ủng hộ họ.

“Nếu định bỏ trốn, chúng ta cần phải đi ngay”, cô nói, đó cũng là suy nghĩ của Peter.

“Chúng ta có nửa ngày để đi thật xa trước khi bất cứ ai phát hiện ra chúng ta đã biến mất”, anh đồng ý, gửi cho cô một nụ cười mãn nguyện. “Chúng ta đi thôi”.

“Anh sẽ đua với em”, anh nắm tay cô, kéo cô xuyên qua buổi chiều lấp lánh đến chỗ con ngựa đang chờ.

Một ngày, cô nghĩ, mình sẽ sống với Peter trong ngôi nhà của hai đứa, ở đó sẽ có một vườn cây ăn quả và có một dòng sông nhỏ nơi cả hai sẽ tắm và bơi lội. Mặt trời sẽ tỏa sáng vào buổi trưa và ban đêm những con chim sẽ rụt đầu vào cánh chờ đợi. Cô càng chạy nhanh những hình ảnh đó càng rõ ràng hơn. Chìm trong sự tự do, cô cảm thấy nhẹ bẫng, như thể cô là một hạt bồ công anh, tung bay trong không khí.

 

Đó chính là lúc Claude tìm thấy những gì cậu muốn tìm kiếm. Yên lặng. Claude chú ý những thứ mà không ai để ý. Cậu để ý cách những nhánh cây rung rinh giống như những cái cánh, cách hạt giống nảy mầm như cơn bão biển. Cậu nhìn thấy những gì trong bóng tối và những gì đằng sau bóng tối. Cậu nắm giữ những bí mật khó hiểu và cố gắng hiểu chúng. Những gì không thể hiểu được đó là tại sao có quá nhiều thứ để nhìn, quá nhiều vẻ đẹp mà cậu buộc phải bỏ qua với từng khoảnh khắc. Cậu có vấn đề với sự tập trung bởi cậu tập trung vào quá nhiều thứ.

Cậu mang một cái túi nhỏ bằng da sống để đựng những quả mọng và cánh hoa có màu sắc đặc biệt nhất. Cậu là người phát hiện ra và cũng là người làm ra chúng. Hôm nay, cậu dựng lên một con bù nhìn rất cao, nó đội một chiếc mũ xinh xắn. Con bù nhìn được bó lại bằng cỏ khô, bật thẳng lên giống như một chùm lúa mì. Claude đi vòng quanh nó, vỗ tay, chờ đợi sự trả lời, đánh thức một cuộc sống.

Cậu là một nhà ảo thuật và cậu tin vào phép màu. Cậu lấy ra một bộ bài, tự cậu vẽ bằng những vật liệu lén lút lấy được từ nhà bếp: giấm đen và rượu, nước ép củ cải đường và phẩm màu từ củ cà rốt bị nghiền nát. Cậu đã nghiên cứu bộ bài do người bán hàng rong mang tới thị trấn. Mặc dù được làm từ nước màu thô, các lá bài được nhuộm chính xác đến nỗi mỗi nhân vật trên đó đều sống động và đặc thù.

Cậu rút một lá bài từ đằng sau đầu con bù nhìn, một mánh lừa bằng sự nhanh tay mà cậu đang luyện tập. Nhìn vào nó, cậu nhận ra mặt trời buổi sáng đã chuyển sang trưa. Giật mình bởi đã ra ngoài quá lâu, Claude bắt đầu đi thong thả về nhà, sắp xếp bộ bài trong khi bước đi.

Có một lá bài lẻ ra. Mặt trăng rơi ra khỏi bộ bài, xoáy tròn và bay trong gió. Đuổi theo nó, chìa cái mũi tàn nhang của cậu ra dưới ánh mặt trời, Claude chạy đến một vùng lúa mì mà cậu đã từng ở đó. Nó bị nhuộm màu máu. Claude có thể ngửi thấy sự hỗn loạn trong không khí như có thứ gì đó đầy ma ám đã ở đó, và cậu đã tới trễ. Cậu đi theo lá bài một cách thận trọng để tìm kiếm thứ gì đó khủng khiếp, thứ gì đó ngăn cậu khỏi cái chết trên đường lần theo dấu vết. Cậu tình cờ dừng lại.

Những gì cậu nhìn thấy thật khủng khiếp. Đường viền bẩn thỉu của chiếc váy màu vàng. Lá bài lật ngửa nằm gần một bàn tay vẫn còn sót lại. Cậu do dự một lúc, cả người cứng lại vì sợ hãi, và sau đó cậu chạy như bay về ngôi làng, vấp ngã bởi những cục nhô lên của đám rễ cây và rặng núi dọc trên đường về. Con bù nhìn gật đầu phía sau cậu trong gió, như thể nhìn thấy mọi thứ và dường như cũng không nhìn thấy gì.

 

Lao về phía cỗ xe, Valerie nhận ra mình tự do hơn cả mức tự do. Có cảm giác cô hiện hữu nhưng lại không bị ai nhìn thấy, giống như một bông hoa nở nép mình vào cái chổi và không ai quan tâm đến nó. Thế giới là của cô, xung quanh mọi thứ thật đẹp, cùng mái tóc rối bù của Peter, cùng thanh gỗ thô ráp dưới bàn tay khi cô ngồi vào chỗ, với dây cương bằng da thuộc dầu đón ánh mặt trời...

Đing. Đing. Đing.

Ba tiếng chuông nhà thờ bay lượn trong không khí, và mọi thứ vẫn còn đó. Ai đó trong ngôi làng đã chết. Valerie cứng người.

Đing.

Tiếng chuông thứ tư phá vỡ sự yên lặng. Cả thế giới mở ra, để lộ ra sự đau thương bên trong.

Valerie và Peter lúc đầu nhìn nhau bối rối, sau đó tập tức hiểu ra. Bốn tiếng chuông chỉ có một nghĩa duy nhất: Sói tấn công! Cô chưa bao giờ nghe thấy bốn tiếng chuông, ngoài lần cô và Peter rung nó. Với những tiếng chuông này, Valerie biết, cuộc sống sẽ không bao giờ như cũ.
 
Ai là nạn nhân của Con Sói? Cuộc sống của Valerie thay đổi như thế nào? Câu chuyện đang dần trở nên kịch tính và đầy hấp dẫn. Thân mời bạn đọc cùng theo dõi những phần tiếp theo của truyền thuyết này.
 
 (Còn tiếp)
Các Tin Tức Khác