Nuôi dưỡng tâm hồn - khơi nguồn tri thức

Góp Ý

Chương đầu tiên của NHẬT THỰC - Phần 3
Cập nhật ngày: 09/04/2009

- Lòng Jacob… khác lắm, bố ạ - Tôi từ tốn giải thích - Con muốn nói rằng khác về tình bạn ấy. Với Jake, có vẻ như tình bạn là không bao giờ đủ - Tôi cố vòng vo những gì thuộc về sự thật và tất nhiên là không quan trọng, chẳng đáng kể gì so với cái sự thật rằng đội người sói của Jacob ghét cay ghét đắng gia đình ma-ca-rồng của Edward, nên vì thế mà ghét lây cả tôi, khi tôi có ý định trở thành một thành viên của nhà Cullen. Đây không phải là điều tôi có thể trình bày với Jacob qua thư tay, mà người bạn nhỏ cũng chẳng thèm nhận điện thoại của tôi nữa. Kế hoạch trò chuyện thẳng thắn với người sói của tôi rõ ràng là đã phản tác dụng, đem lại một dự cảm không tốt cho ma-ca-rồng.

- Edward không làm gì cản trở đến cuộc đua tranh lành mạnh này đấy chứ? - Giọng nói của ngài cảnh sát trưởng chuyển sang cung bậc mỉa mai.

Tôi đáp lại “ngài” bằng một cái nhìn hậm hực :

- Chẳng có cuộc đua tranh nào cả, bố à.

- Con tránh mặt Jake như thế là làm tổn thương đến nó đấy. Nó thà chấp nhận làm bạn con còn hơn chẳng là gì cả.

Ôi trời ơi, bây giờ thì chuyển hóa thành tôi là người đang tránh mặt cậu ta cơ đấy!

- Con dám cam đoan với bố rằng Jake không hề muốn chúng con chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè - Những lời nói tự nhiên thốt ra ào ạt khỏi đôi môi của tôi - Bố lấy nguồn tin đó ở đâu ra vậy ạ?

Lúc này, ngài cảnh sát trưởng lúng túng thấy rõ.

- Hôm nay, bố và ông Billy có điểm qua…

- Bố và ông Billy sao mà hay bàn ra tán vào giống các cụ bà quá - Tôi không kìm nén được lời phàn nàn, bực dọc xọc mạnh cái nĩa vào phần mì quánh sốt của mình.

- Ông Billy rất lo cho Jacob - Ngài cảnh sát trưởng giải thích - Hiện giờ nó đang khổ sở lắm… Nó như người bị mất hồn ấy.

Tôi nhăn mặt lại, nhưng vẫn chú ý lắng nghe cho bằng hết lời của bố :

- Vậy mà ngày trước, sau khi gặp Jake, con lúc nào cũng tươi vui - Ngài cảnh sát trưởng thở dài.

- Bây giờ con cũng đang tươi vui đây - Tôi tức tối làu bàu trong miệng.

Và hốt nhiên, chính cái điểm đối chọi giữa nội dung lời nói và âm điệu giọng nói kia của tôi đã bất ngờ xua tan được bầu không khí căng thẳng đang bao trùm trong gian nhà bếp. Ngài cảnh sát trưởng bỗng phá ra cười khanh khách, tôi cũng không kìm được, bật cười lên như nắc nẻ.

- Vâng, vâng - Tôi tán thành - Cần phải sống hài hòa.

- Nhưng phải có cả Jacob nữa cơ - Ngài cảnh sát trưởng vẫn một mực khăng khăng.

- Con sẽ cố gắng.

- Ngoan lắm. Cần phải hòa đồng, Bella ạ. Và, ồ, đúng rồi, con có thư - Bố thông báo, kết thúc vấn đề một cách tự nhiên - Ở chỗ cái bếp lò ấy.

Nghe rõ là mình có thư, nhưng tôi vẫn cứ ngồi lỳ ra đấy, đầu óc rối tinh rối mù với những suy tưởng xoay quanh cái tên Jacob. Có lẽ cái thư ấy chỉ là tài liệu, hay quảng cáo gì đó thôi. Hôm qua, tôi đã nhận được bưu kiện của mẹ rồi, nên hiện thời, tôi chẳng trông mong gì nữa cả.

Cuối cùng, ngài cảnh sát trưởng đẩy ghế ra khỏi bàn, nhổm người đứng dậy. “Ngài” bỏ đĩa vào bồn rửa chén, và trước khi vặn nước rửa đĩa, “ngài” sựng lại rồi đột ngột tung một cái phong bì dày cộp về phía cô con gái rượu. Phong thư trượt dài trên mặt bàn và đánh “kịch” vào khuỷu tay tôi.

- Ơ, à, con cảm ơn bố - Tôi lẩm bẩm, thầm ngạc nhiên trước thái độ sốt sắng của bố. Để xem nào, tôi liếc nhìn địa chỉ nơi gửi… Ôi trời ơi, là thư của Đại học Đông Nam Alaska - Nhanh thật đấy. Con cứ tưởng mình cũng đã lỡ kì hạn nộp đơn vào trường đại học này rồi chứ.

Ngài cảnh sát trưởng bật cười khúc khích.

Tôi lật cái phong bì lại, và nhìn bố chằm chằm :

- Có người mở rồi?

- Tại bố tò mò quá.

- Thường dân rất bất ngờ đấy, ngài cảnh sát trưởng ạ. Đây là tội liên bang chứ chẳng phải nhỏ đâu, thưa ngài.

- Thôi nào, con đọc đi.

Tôi rút lá thư ra, trong đó có một bản chương trình về các lớp học đã được gấp lại.

- Chúc mừng con gái - Ngài cảnh sát trưởng reo vui trước khi tôi kịp đọc một chữ nào - Cánh cửa trường đại học đầu tiên đã mở.

- Con cảm ơn bố.

- Bố con mình bàn đến chuyện học phí nhé. Bố đã dành dụm được một ít t…

- Không, không, không đâu bố. Con sẽ không đụng đến tiền phòng thân của bố đâu. Con cũng đã để dành tiền học đại học rồi - Lương hàng tháng của ngài cảnh sát trưởng đã chẳng được bao nhiêu rồi… thế nên “qui phúc lợi” của “ngài” ắt hẳn cũng bé tí teo thôi…

Ngài cảnh sát trưởng tức thì chau mày lại :

- Cũng có vài nơi lấy học phí cao đấy, Bella. Bố muốn giúp con. Con không cần phải chọn học ở Alaska chỉ vì học phí rẻ đâu.

Rẻ ư, không, không hề rẻ một chút xíu nào. Nhưng được cái là nó ở xa, và thành phố Juneau thì trung bình một năm có tới ba trăm hai mươi mốt ngày u ám, mây giăng đầy trời. Trước hết, đây là điều kiện tiên quyết của tôi, kế đến là của Edward.

- Con xoay xở được mà. Với lại, ở đó cũng có nhiều chương trình giúp đỡ tài chính. Vay dễ lắm, bố - Tôi hi vọng bố không nhìn ra được cái trò xạo xự này của mình. Sự thật thì chuyện cho vay hay giúp đỡ tài chính gì gì đó, tôi vẫn chưa tìm hiểu kỹ lắm.

- Vậy… - Ngài cảnh sát trưởng lại lên tiếng, nhưng rồi ngay tức khắc, “ngài” bặm môi lại, quay mặt đi.

- Vậy, sao hả bố?

- Không có gì. Chỉ là bố… - Bố tôi cau mày - Bố thắc mắc… không biết Edward có dự định gì trong năm tới?

- Ồ.

- Sao?

Cộc! Cộc! Cộc! Không gian chợt vang lên ba tiếng gõ cửa. Thật đúng lúc, âm thanh ấy vừa kịp cứu tôi thoát khỏi một bàn thua trông thấy. Ngài cảnh sát trưởng trố mắt ra nhìn, còn tôi thì vùng đứng bật dậy.

- Em đến đây! - Tôi nói to cùng lúc với tiếng lầm bầm của bố, hình như là “Mi đi đi cho ta nhờ” thì phải. Phớt lờ ngài cảnh sát trưởng, tôi ra mở cửa cho Edward.

Tôi nôn nóng một cách ngốc nghếch, giật mạnh cánh cửa như muốn phá - và, anh đang hiện hữu trước mặt tôi. Anh - điều kì diệu của lòng tôi.

Thời gian không hề khiến tôi vơi bớt nỗi say đắm trước vẻ quyến rũ trên gương mặt toàn bích của anh, tuy nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ xem mọi điều về anh là chuyện đương nhiên cả. Đôi mắt tôi lướt nhìn lên gương mặt trắng phau một cách lạ lùng, lần theo từng đường nét hoàn mỹ : đôi quai làm góc cạnh; đôi môi cân đối, mềm mại - đang nở một nụ cười lúc nào cũng làm hút hồn người khác; sống mũi thẳng; hai gò má xương xương cùng vầng trán cao, phẳng lỳ - lòa xòa trước trán mái tóc rối bù màu đồng thiếc đang sẫm lại vì mưa…

Và đôi mắt là nơi cuối cùng tôi gửi hồn mình vào, bởi lẽ tôi biết chắc chắn rằng khi nhìn vào đó, toàn bộ lí trí sẽ không còn hiện hữu trong đầu tôi nữa. Đôi mắt anh mở to, long lanh, ấm áp với gam màu vàng mật ong, dưới hai hàng mi dày đen nhánh. Cứ mỗi lần nhìn sâu vào đôi mắt ấy, tôi lại cảm nhận được rất rõ rằng trong con người mình đang có sự đổi khác hẳn đi : tựa hồ như toàn bộ các đốt xương trong cơ thể bỗng chốc trở nên xốp như bọt biển... cùng một cảm giác hồi hộp khó tả. Cũng phải thôi, vì tôi đã quên mất động tác hô hấp là như thế nào. Và lúc này đây, tình trạng ấy đang diễn ra ở nơi tôi.

Đây là gương mặt mà bất cứ một nam người mẫu nào trên thế giới cũng phải ao ước được sở hữu, và sẵn lòng đánh đổi tất cả để có được. Tất nhiên, cái giá duy nhất phải trả - và chỉ có một mà thôi - đó là linh hồn.

Không. Tôi không tin như vậy. Cho dẫu chỉ mới nghĩ đến điều đó thôi cũng đã là tội lỗi rồi; và tôi cảm thấy vui - như tôi vẫn thường hay có cảm xúc này - khi nhận thức được rằng suy nghĩ của mình mãi mãi là một ẩn số đối với Edward.

Tôi nắm lấy tay anh, muốn nấc lên khi những ngón tay giá lạnh của anh đan vào tay mình. Sự đụng chạm của anh đã thổi vào hồn tôi một niềm thanh thản đến tận cùng - nó giống như tôi đang phải chịu đựng một cơn đau, thế rồi bất ngờ cơn đau ấy vụt tan biến đi vậy.

- Anh - Tôi cười ngượng nghịu trước tiếng chào cụt lủn của mình.

Anh đưa nắm tay của chúng tôi lên, quệt nhẹ mu bàn tay của anh vào má tôi.

- Buổi chiều của em thế nào?

- Buồn tẻ lắm.

- Buổi chiều của anh cũng vậy.

Chúng tôi vẫn đan tay nhau, Edward lại dịch chuyển nắm tay của chúng tôi về phía anh. Đôi mắt anh nhắm nghiền lại khi chiếc mũi mơn nhẹ lên vùng da ở cổ tay tôi, và rồi vẫn ở tư thế trầm mặc ấy, anh khẽ mỉm cười. Có lần anh đã giải nghĩa như thế là thưởng thức hương thơm của một loại rượu vang chỉ có một không hai trên đời.

Tôi cũng ý thức được đó là mùi máu trong cơ thể mình - với anh, nó ngọt ngào hơn tất cả các mùi máu khác, giống như rượu vang hảo hạng mà đặt bên cạnh nước hay rượu nhạt mùi vậy - khiến anh phải khổ sở vì khát. Nhưng bây giờ thì dường như anh không còn phải tránh né nhiều như hồi đầu nữa. Tôi lờ mờ nhận ra được rằng đằng sau hành động tưởng chừng có vẻ rất dễ dàng ấy là một nỗ lực phi thường.

Và chính cái nghị lực ấy của anh không lúc nào khiến tôi thôi buồn. Nhưng giờ thì tôi đã có thể tự an ủi mình được rồi, rằng sớm muộn gì thì tôi sẽ không còn khiến anh phải khổ sở như thế nữa.
 
(Còn tiếp)
Các Tin Tức Khác