Tôi là một con bé mê truyện. Truyện tranh, truyện chữ, truyện lớn, truyện bé, trong nước, ngoài nước tôi đều đọc tuốt. Thật ra, hồi học tiểu học thì chỉ biết chúi mắt chúi mũi vào truyện tranh, mãi cho đến lớp 6 tôi mới tình cờ « vớ » được truyện chú Ánh.
Tôi vẫn còn nhớ rõ lắm chứ, quyển truyện đầu tiên ấy, bìa tím thẫm giấy hồng – quyển Hạ đỏ . Và rồi cứ thế cứ thế, lại có thêm một con bé nữa được cuốn vào những trang viết của chú, vào muôn vàn thế giới, muôn vàn câu chuyện chú tạo ra. Tôi mê mải với những quyển Kính vạn hoa nhỏ xíu bìa tím, những quyển Chuyện xứ Lang Biang mỏng mỏng đủ màu, những truyện ngắn bìa sẫm giấy hồng giấy vàng giấy xanh. Rồi những tác phẩm khác của chú sau này, chỉ cần có tên tác giả Nguyễn Nhật Ánh trên đó, tôi đều mua bằng được, không cần suy nghĩ đắn đo. Bởi tôi có một niềm tin mãnh liệt, rằng chỉ cần là của chú Ánh, thì đảm bảo sẽ vô cùng vô cùng vô cùng tuyệt vời!!!
Và cho
đến tận bây giờ, chú Ánh chưa từng làm tôi thất vọng. Hay nói cách khác, chú
chưa từng làm những độc giả yêu mến chú thất vọng. Những quyển sách của chú vẫn
tiếp tục được tái bản, hết lượt này đến lượt khác, ngày càng đẹp hơn, ngày càng
chất lượng hơn. Bước vào các nhà sách lớn, lúc nào cũng thấy một góc riêng đặc
biệt dành cho sách Nguyễn Nhật Ánh, chỉ nhìn thôi cũng hạnh phúc lâng lâng. Đặc
biệt nhất, những buổi kí tặng sách của chú Ánh luôn có bao người đủ mọi lứa
tuổi kiên nhẫn xếp hàng chẳng quản ngại nắng mưa – những lần mà tôi thấy vui dù
phải đứng chờ lâu thật lâu dưới gay gắt nắng hè: chờ càng lâu nghĩa là hàng
càng dài, nghĩa là cũng có biết bao người yêu quý chú Ánh của chúng tôi.
Nói
dông dài vậy thôi, tôi muốn ai ai cũng biết đến chú Ánh, ai ai cũng dành tình
cảm cho chú Ánh. Chú Ánh – cây bút Việt tôi sẽ luôn ngưỡng mộ: tài năng chú,
tâm hồn chú và cả sự cống hiến của chú. Chú cứ sáng tạo sáng tạo mãi, chú thủ
thỉ với chúng tôi bao câu chuyện, vui có buồn có, nghe hoài nghe mãi mà tôi chỉ
ước xin đừng bao giờ dứt. Chú dạy chúng tôi bao bài học, đúng sai phải trái, triết
lí thấm sâu mà nhẹ như không. Chú tặng chúng tôi bao rung động, biết thương
biết khóc, biết mộng mơ. Để rồi chúng tôi cũng có thể “đặt tên cho thế giới”,
hiểu rằng cuộc sống là một điều kì diệu, và nỗ lực hết sức để tạo ra điều kì
diệu cho chính bản thân mình.
Tôi
không thể tưởng tượng được, nếu không còn điều kì diệu đến từ thế giới chú Ánh
và những tác phẩm của chú, ai sẽ viết, sẽ vun cho tâm hồn những đứa trẻ lớn
lên, ai sẽ dẫn những người lớn sạn chai về lại cái góc ấu thơ rưng rưng ấy? Tôi
chỉ ước sao có được cái hạnh phúc mong ngóng, mong ngóng mãi điều kì diệu ấy mà
thôi…
Bạn
này, bạn đã bao giờ đọc truyện chú Ánh chưa?
NGUYỄN MINH NGỌC
(Hà Nội)