Trong suốt quá trình viết quyển truyện này, tôi đã nghĩ về những người trẻ của tuổi hai mươi. Nghịch lý rằng những kẻ tươi đẹp nhất lại bất hạnh nhất. Họ sống trong bi kịch nhưng cứ ngỡ là hài kịch, đang diễn hài kịch nhưng lại tin đó là bi kịch. Nếu bảo sự đồng cảm của tôi đối với tuổi hai mươi, hay cuộc sống của tuổi hai mươi, là động cơ đầu tiên khiến tôi bắt đầu quyển tiểu thuyết này thì đó chính là động cơ. Bây giờ, tôi muốn nói với các bạn trẻ tuổi hai mươi rằng ‘hỡi các bạn trẻ, các bạn không cô đơn’.
Cũng có thể cho rằng quyển tiểu thuyết này là câu chuyện của thế hệ ‘computer network’, hay tiểu thuyết tình cảm. Tôi đã từng trải nghiệm thông tin PC ở thời hai mươi, và đã bắt gặp một thế giới mới lạ ở đó. Có thể tôi là thế hệ đầu tiên biết đối thoại trực tuyến giữa con người với con người qua nickname và có thể phát triển thành tình bạn và tình yêu.
Online lúc nào cũng bị hạ thấp một cách bất công. Nó được cho là không gian của một lần, của nặc danh, vô trách nhiệm, và thậm chí là phi đạo đức. Không phải là một câu chuyện hoàn toàn ngớ ngẩn, nhưng dù sao thế hệ mới, bao gồm cả tôi, đã lớn lên trên ‘thứ rác rưởi’ đó. Ở đấy, chúng tôi đã gặp những con người mới, yêu đương và tranh luận với nhau. Tạo lập nhóm, ghen tị với đối thủ, và chat cho đến khi ngày hừng sáng. Cũng có thể gọi ‘Quiz Show’ là quyển tiểu thuyết dành tặng cho những ai ít nhất một lần ngồi trước màn hình monitor và rơi vào tình yêu với một người nào đó xa lạ, gõ bàn phím để trao nhau những lời thì thầm, ẩn sau avatar và đỏ mặt. Tôi rất vui vì mong ước mà từ lâu tôi ấp ủ – gọi tên họ, viết câu chuyện với họ là nhân vật – cuối cùng đã thành sự thật.
Chúc các bạn độc giả hạnh phúc. Mong ánh sáng tươi đẹp của tuổi thanh xuân mãi mãi cùng các bạn.
Thu 2007
Kim Young Ha