Nuôi dưỡng tâm hồn - khơi nguồn tri thức

Góp Ý

Bỏ trường - Trích trong quyển THẦY TÔI sắp phát hành
Cập nhật ngày: 02/11/2010

Thế là chị Hoa bỏ làm, mấy cái áo dài đi dạy cho vào một bao, bỏ thêm cục băng phiến chống gián nhấm. Thằng Vũ được thừa hưởng cái xe đạp tốt, rảnh là lăng nhăng đi khắp nơi. Con Thảo may thêm mấy cái áo hoa li ti, buổi chiều kêu lên vội vàng: “Bà Hoa nấu cơm giùm tôi!” rồi nhảy lên xe bồ, chạy mất. Chị Hoa viết vào nhật ký: “Ngày... tháng... năm... Mình đã bỏ trường...” Cái trường chỉ có một tầng, với những dãy phòng học thấp lè tè, tường trắng, cửa nâu, chạy zic-zăc trong sân; dưới những cây bạch đàn cao lênh khênh, cứ những ngày đầu năm học lại thổi từng đợt hoa vàng li ti, hăng hắc xuống đầu lũ học sinh ngồi sinh hoạt dưới cờ. Ngày chị rời trường, bác bảo vệ nói: “Thôi, chào cô, cầu mong cho bà nhà mau mạnh để cô đi dạy lại!”, chị chỉ biết nói “vâng”, nghĩ đã đi thì phải đi luôn, thời này việc làm có dễ tìm đâu mà người ta để dành cho mình.

Sách hay dành cho ngày 20/11
My tun trước, bà Năm “đứt gân máu” li. Li xi chân tay, li xch ming, trí não mơ màng không nhn ra ai. Nhà không có người, ông Năm hay đi làm xa, con Tho may cho xí nghip, tính nóng và u; thng Vũ đang phi luyn thi... có nghĩa là không ai có thchăm sóc được người bnh, ngoài chHoa. Tkhi có chị ở nhà, mi sáng con Tho có thung dung nm nướng trên giường thêm mt lúc, nghe tiếng máy bơm nước bơm rù rù, rù rù, tiếng nước sôi được rót vào bình thy, tiếng chi lt st ngoài sân, tiếng dép chHoa cgng nhnhàng đi qua các phòng... Tho ước lượng tt ccác vic y đã xong thì bt dy, ra dáng tt tchun bị đi làm. ChHoa cái tư thế người nhà, không dám đề nghcon em cùng làm mi vic chung như trước na.
 
ChHoa bt đầu tp mc nguyên đồ bmà chy ra ch, mt không phn son; mua tht nhanh mt ít rau, mt ít tht cá, mt bch bún xào cho bà Năm ăn sáng, ri li vi vàng đạp xe v. Ngày nào cũng thế, bà Năm ngi trên mt cái ghế to trước ca, mi tình cm lướt qua mt tht chm chp đủ để làm nên cái vẻ đăm đăm, hơi ngngn. Khi chHoa đi chv, bà kêu lên nho nh, lp bp, đại ý sao mà đi lâu thế! ChHoa chcười, lng lng dn cho bà ăn, đeo cho bà cái khăn c. Bn trcon hàng xóm, hi đầu còn tò mò thò đầu qua hàng rào xem, gicũng đã quen, thôi chtr. Tngày chHoa nhà, bà Năm tnh hn lên, chcũng mp ra trông thy. Trông chị đẹp lm, nhưng mà bun. Nht là vào gimy đứa nhtrong xóm đến trường, áo dài lướt thướt đến rnhau... ChHoa li nhkhong này, mình đang phòng giáo viên, ung mt tách nước con, sa li áo qun, nhìn qua ca sthy my đứa ttrc vi vi vàng vàng quét lp. Mt ln, chị đã di dt nói cho con Tho nghe nhng điu này, con Tho va dán mt vào mnh gương con nhlông mày, va gt: “Mt bà quá đi, tưởng nhông nào, nhmy chuyn ltẻ đó không mà cũng nh!”. ChHoa cười ngượng nghu: “Tao mà có ông nào!”. Ri nhìn bà Năm, âu yếm cười: “Bây gili càng không nên có ông nào”. Tho vt mnh gương vào bóp, kêu lên hhng: “Khquá, bà ơi!” ri vơ qun áo vào nhà tm. “Thế là - chHoa nghĩ - chng ai hiu mình c”. Chli giá sách, giquyn giáo khoa, tng trang, tng trang, càng mcàng não lòng. Đây, đến bài này đây, hôm y nhLynh đang đứng lên đọc ngân nga thì gió ni đùng đùng, bi bay ttung, Lynh kêu lên: “Em mù ri, cô ơi!”, hai tay nó ôm mt, tht thm. Ri bài này, bài thơ dài này, clp tranh nhau trbài, chcn hc thuc lòng thôi, cô giáo ha đó slà mt ct đim dtrkhi “túng thiếu”... Chúng nó ra sao ri nh? Sp lri, chc li hp nhau rủ đi chơi, đi mt tí đường li lc nhau, li đứng ch... ChHoa cht mm cười, mình quen cnh này biết bao, mà bt cgiáo viên chnhim nào cũng thế thôi, à mà không, đâu phi ai chnhim cũng được bn nó rủ đi chơi, tht ra, thng thn và nhy cm nht là trcon, chúng nó chn ra trong đám người ln, ai bn, ai thù, không bao gilm c. ChHoa đóng rt nhiu cc, trên gác tm vông, cct dây thép cho cht, như cái giá để trcon tp vũ ba-lê mà chnhmang máng, kéo dài tca nhà ra đến tn vườn xa, ckhong mười thước, chli đặt mt cái ghế da to bè, chc chn. Ông Năm cui tun vthăm nhà, hi: “Con làm cho má à?” Ông nhìn nhng mi dây siết chưa cng, ông lc cái cc thy nó còn nghiêng ng, ri quát thng Vũ: “Mày để chlàm hết mt mình, phi không?”. Bà Năm tuy bnh vn githói làm nũng chng, chê hết món này đến món kia, mi tp đi mt tí đã kêu đau mình, con Tho ly làm bc bi, hết đi vào li đi ra, hthy bvng mt là gn ging mng m, bà Năm sp mếu, nó vi chy sang hàng xóm chơi. ChHoa biết tt ccác chuyn này, bà Năm đợi lúc chtm cho thì lp bp mách li. Chbo:“Ti má hay nhõng nho ba quá mà!”. Ri li phì cười: “Con sau này mà có bnh không biết ly ai mà nhõng nho đây!”. Chị đã băm ba ri, đó là mi tính theo tui tây, mà my bà ác dli cnhè tui ta để tính. Nhiu lúc nhìn con Tho bn chn đợi b, chnghĩ: “, sao mình đẹp nht nhà, hin nht nhà mà chưa mt đời bnào tri qua, tui xuân mình trôi qua khi nào nh?”. Ri chnhti anh Lĩnh, thy thdc ca trường, đó là anh trai tân duy nht còn sót li, bn bè cũng mun gán đôi. Anh ta cũng cao to. Cũng có lúc chị định nghĩ nhiu đến anh, ri li thôi, thy ngán ngán cái cnh anh chy chy trên sân trường, hay nhy xa bình bch xung hcát, trông có vthiếu nghiêm túc so vi môn chdy. Cthế, ngày tháng đi qua.
 
Mt hôm, thng Vũ va ăn cơm, va kchuyn lp cãi nhau vì vic mua cho thy cô quà không thc tế. “À! 20-11 ri đây”, chHoa nghĩ, ngày mà hc trò nhìn cô giáo, mt long lanh, vbí mt, ri hoa, ri quà, có khi là cmt cái tượng thch cao mà thy cô dkhóc dcười không biết để đâu trong nhà. Thng Vũ bc bi ktiếp: “Thy cô nghèo mà ti nó cứ đòi mua tng bc tranh. Mà tranh vgì? Phi vcnh lp hc đã vui, đây vvườn da, my con chim bay, tui hi ti mày có nhà đứa nào dám treo không mà đem tng?”. Cnhà cười , bà Năm li lp bp, cau có: “Nói gì mà nhanh, tao không nghe kp”. Chiu 20-11, mt đám choai choai lp ló cng vườn. ChHoa đi mua trng bc tho v, cm động suýt rơi bch trng trên tay. Ti nhe dè nhìn cô giáo, thy tt tnhư hàng trăm bà ni trkhác, mà thương. Ti nó nói, “ti em luôn nhcô, nht là sáng nay vào trường, nhìn lên hàng ghế giáo viên ai cũng có hoa, thng Tn bo sáng nay nếu cô đi ch, cô thy cnh hc trò mua hoa, chc cô bun lm”. Ri chúng nó eo, bo cô vtrường li đi, “ti em slàm đơn xin trường, ri ký tên, tt chc trò hc cô ský tên, chúng em chc chn thế...” ChHoa nhìn sang bà Năm, thy bà lng nghe, lo lng, chbèn nói to, ct là cho bà: “Không, chc cũng còn lâu, cô phi nhà chăm bác, chng nào bác khe hn, cô trli trường...” ... Hc trò đã vhết ri. Bà Năm cũng đã ngri. Con Tho sau khi cãi nhau vi bcũng đã hm hm ngmt. ChHoa li đến giá sách, nghĩ bng: “Chc mình không thbhn đâu!”.  Nhng trang sách st sot gia nhng ngón tay, chHoa nghĩ ra mt thi khóa biu tngày mai, “để khi trvtrường, hc trò sthy là mình đã
không quên gì c!”
 
Phan Thị Vàng Anh
Các Tin Tức Khác