Nuôi dưỡng tâm hồn - khơi nguồn tri thức

Góp Ý

Bất tử - Alyson Noel - phần 1
Cập nhật ngày: 08/03/2010

Ý NGHĨA NHỮNG SẮC MÀU TỪ VẦNG HÀO QUANG CỦA CON NGƯỜI

Đỏ: Năng động, mạnh mẽ, bản năng cuồn cuộn, xen lẫn sự giận dữ và một chút sợ hãi.

Cam: Tự chủ, tham vọng, dũng cảm, sâu sắc.

Vàng: Lạc quan, hạnh phúc, trí tuệ, nhưng xen lẫn sự do dự, dễ bị người khác điều khiển.

Xanh lá: Hòa bình, có lòng trắc ẩn, đôi khi lại là dối trá và ghen tị.

Xanh dương: Có tâm hồn lãng mạn, nhạy bén với nghệ thuật, trung thành, sáng tạo, thoáng chút buồn rầu.

Tím: Hơi đa cảm, tinh tế, khôn ngoan.

Chàm: Nhân hậu, trực giác nhạy bén.

Hồng: Yêu thương, chân thành, chan chứa tình bằng hữu.

Xám: Chán nản, buồn phiền, thụ động, hoài nghi.

Nâu: Xấu tính, chuyện gì cũng muốn dính vào, ngoan cố.

Đen: Thiếu sinh khí, bệnh tật, sắp chết.

Trắng: Cân bằng hoàn hảo.
 
MỘT

 “Đoán xem ai?”.

Hai bàn tay ấm và ẩm ướt của Haven bịt thật chặt vào đôi mắt và khuôn mặt tôi, làm cho chiếc nhẫn đầu lâu màu bạc hằn lên da thịt. Mặc dù mắt bị che nhưng tôi có thể biết rõ mái tóc nhuộm đen của đứa bạn mình đang được chẻ ngôi giữa. Một chiếc áo nội y màu đen có túi đệm bên trong, phía ngoài là áo cổ lọ (tuân thủ đúng đồng phục của trường), rồi thì chiếc váy sa tanh đen dài quét đất có một lỗ thủng gần gấu váy, ngay nơi mũi giày ống hiệu Doc Marten. Và mắt của Haven đang có màu vàng - không phải màu mắt thật mà đó chỉ là vì cô nàng mang kính sát tròng màu như thế.

Cái động tác va chạm rất mơ hồ cũng giúp tôi biết bố của Haven thật sự không hề đi “công tác” như ông nói; còn người huấn luyện viên riêng của mẹ cô thì đang làm chuyện “riêng” nhiều hơn là chuyện “huấn luyện”. Và nữa... Thằng em trai thì đã làm vỡ cái đĩa CD của cô mà chưa dám báo cho cô biết.

Vâng, tôi biết tất cả những điều ấy...!

Nhưng không phải tôi biết vì dọ thám, nghe lén hay được kể lại.

Tôi biết, bởi trong người tôi có một năng lực siêu linh!

“Nhanh lên! Đoán xem! Chuông reo bây giờ!”. Haven hấp tấp nói, giọng khàn khàn, bực tức.

Trong một tích tắc, tôi cảm nhận được rõ rệt đứa bạn của mình muốn tôi đoán nhầm cô ấy với ai.

“Có phải là Hilary Duff không?”, tôi lên tiếng.

“Không phải. Hihi... Đoán lại xem!”. Hai tay Haven ép mạnh hơn, chẳng hề biết rằng tôi không cần phải thấy mới biết.

“Vậy thì... Có phải là Marilyn Manson?”.

Haven bật cười, buông hai bàn tay ra. Rồi cô đưa ngón tay như thể muốn chà nhẹ lên vết hằn mà chiếc nhẫn của cô đã tạo ra trên mặt tôi. Lập tức, tôi đưa tay cản lại.

Không phải tôi ngại động tác quan tâm của cô bạn. Tôi biết đứa bạn của mình hoàn toàn chỉ có ý tốt. Nhưng... Chỉ là vì tôi không muốn cô chạm tới tôi một lần nữa. Những động tác động chạm vô tình thế này làm tôi quá mệt mỏi. Vì thế, tôi cố tránh bằng mọi cách.

Haven chụp lấy cái mũ trùm đầu trên chiếc áo choàng dài tay của tôi, kéo bật cái mũ ra. Cô liếc nhìn chăm chăm chiếc tai nghe và cao giọng: “Cậu đang nghe gì vậy?”.

Tôi thò tay vào trong cái túi để iPod, làm một động tác điều chỉnh cho tiếng nhạc lớn lên. Đứa bạn háo hức chộp ngay lấy: “Ai hát đấy? Cậu cho lớn thêm chút nữa được không?”. Rồi cô đung đưa chiếc iPod giữa hai chúng tôi để cả hai đều có thể nghe được tiếng Sid Vicious đang gào thét về tình trạng vô chính phủ ở Vương quốc Anh. Thật sự nghe là nghe thế, chứ tôi cũng không biết bài hát của Sid ủng hộ hay phản đối tình trạng ấy.

Tôi chỉ biết điều duy nhất rằng ông ấy hát quá to, làm đờ đẫn hết cả các siêu giác quan của tôi.

“Ban nhạc Sex Pistols”, tôi lẩm bẩm, rồi tắt nhạc và trả chiếc iPod về lại chỗ bí mật ban đầu.

“Này, tớ ngạc nhiên vì tớ đã thử đổi giọng rồi mà cậu vẫn có thể đoán ra đấy!”. Cô bạn toe toét cười trong lúc tiếng chuông vào lớp inh ỏi vang lên.

Nhưng tôi chỉ nhún vai.

Tôi không cần phải lắng nghe mới biết. Nhưng tôi giấu suy nghĩ ấy cho riêng mình, chỉ nói với bạn rằng tôi sẽ gặp lại cô ấy vào bữa trưa, rồi đi thẳng lên lớp.

Khi đi ngang qua sân trường, thốt nhiên, tôi cảm giác được hai gã lén lút theo sát phía sau Haven, đạp lên gấu váy cô, làm cô suýt ngã. Nhưng khi cô quay lại, làm một dấu hiệu cảnh báo và trừng trừng đôi mắt màu vàng vào họ, cả hai gã lập tức lùi lại để cô yên. Tôi thở dài nhẹ nhõm bước vào lớp học, biết rằng bạn mình chắc chắn sẽ an toàn.

Bước chân vào phòng, tôi đi thẳng đến chỗ ngồi của mình nơi cuối lớp, tránh cái ba lô mà Stacia Miller cố tình để ngay giữa đường đi, và lờ đi khúc nhạc đầy vẻ khiêu khích mà cô ta đang khe khẽ ư ử trong cổ họng. Tôi ngồi xuống ghế của mình, lấy sách, tập, bút viết từ trong ba lô ra, nhét tai nghe vào lỗ tai, trùm cái nón của chiếc áo choàng trùm đầu lên, xếp cái ba lô rỗng không của mình vào chiếc ghế không người ngồi bên cạnh, và bình thản chờ thầy Robins.

Thầy Robins lúc nào cũng trễ.

Nguyên nhân là vì ông thích uống vài cốc rượu nhỏ (bằng chiếc cốc bạc của mình) vào khoảng thời gian giữa hai tiết học. Còn nguyên nhân sâu xa hơn nữa thì đó là vì vợ của ông cứ hay la mắng, gào thét inh ỏi. Con gái ông nghĩ bố mình là người thất bại, và ông cũng ghét cuộc sống của chính mình.

Tôi biết được những điều đó từ ngày đầu tiên đến trường này, khi tay tôi vô tình chạm vào đỡ ông lúc ông bị trượt chân.

Một va chạm nhỏ. Và tôi biết tất cả.

Cũng chính vì thế mà bây giờ, mỗi khi cần đưa ông cái gì, tôi chỉ để nó ở cạnh bàn ông thay vì trực tiếp đưa như những học trò khác.

Tôi nhắm mắt lại và chờ.

Những ngón tay của tôi lọ mọ bên trong chiếc áo ấm dài tay, chuyển bản nhạc gào thét quá mức của Sid sang bản nào đó nhẹ nhàng, êm dịu hơn. Những âm thanh to lớn đó bây giờ không còn cần thiết nữa bởi vì tôi đang ở trong lớp, nơi có lẽ chẳng mấy người có thứ năng lực siêu linh kỳ lạ này.

Thật ra, không phải lúc nào tôi cũng khác thường. Tôi từng có những ngày tháng tuổi thơ rất trong lành, giản dị. Những ngày tháng đi học... Cũng mơ mộng, cũng có nhiều “fan” hâm mộ, cũng ngấm ngầm tự hào về mái tóc dài vàng hoe cột cao như đuôi ngựa của mình. Tôi cũng từng có mẹ, có bố, có đứa em gái tên Riley, và một con chó dễ thương màu vàng tên Buttercup. Tôi sống trong một căn nhà xinh xắn, có những người láng giềng tốt, ở thành phố Eugene, tiểu bang Oregon. Tôi khá nổi tiếng và hạnh phúc. Mọi thứ trong những ngày đó đều thật tuyệt vời. Nhưng... Lại phải dùng đến chữ “nhưng”! Rõ là cuộc sống không cho ai mọi thứ. Luôn có những điều gì đó chờ đợi bạn phía trước. Nghe có vẻ bà cụ non và đầy sách vở nhưng đó lại là sự thật mỉa mai.

Những gì tôi có thể nhớ sau đó chỉ là: Tôi-sắp-chết!

Tôi nhớ những người trong bệnh viện thì thào bảo nhau rằng tôi sắp GĐXT - cách nói “né” đi của chữ “gần đất xa trời” ấy mà. Nhưng họ đã sai. Bởi vì tin tôi đi, không có cái gì “gần” điều đó cả.

Tôi không chết.

Song đó không hẳn là điều tốt.

Bạn không thể biết cảm giác đó đâu. Cảm giác trong phút chốc, đứa em gái Riley và tôi đang ngồi phía sau chiếc xe hơi thể thao của bố cùng với con Buttercup. Đầu của nó gối lên váy Riley, còn cái đuôi thì vẫy nhè nhẹ quệt vào chân tôi... Chuyện tiếp theo mà tôi biết là túi hơi bung ra, chiếc xe vỡ tan tành và tôi thấy mình ở ngoài chiếc xe, chứng kiến tất cả những cảnh đó.

Tôi nhìn chằm chằm vào những mảnh vụn nát của cửa kính. Càng trước xe dính chặt vào cây thông. Chuyện gì nhỉ? Tôi gần như không biết chuyện gì đã xảy ra. Điều duy nhất tôi biết là mình đã cầu nguyện cho tất cả mọi người đều thoát được.

Sau đó, tôi nghe tiếng sủa quen thuộc. Tôi ngoái lại, thấy mọi người - những người thân của tôi - đang lững thững đi về phía cuối đường, với con Buttercup vẫy đuôi dẫn đầu.

Tôi hối hả theo sau họ. Lúc đầu cố chạy để ráng bắt kịp, nhưng sau đó thì tôi chạy chậm hơn. Tôi thấy mình thơ thẩn qua cánh đồng mênh mông thơm ngát hương cây cỏ và hoa. Tôi thấy mọi người run rẩy. Tôi thấy mình nhắm mắt lại vì một tia chớp sáng rực lóe lên làm mắt tôi chói lòa. Và rồi mọi thứ sáng bừng lên.

Tôi tự hứa với lòng mình rằng đấy chỉ là một khoảnh khắc ảo giác thôi. Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ quay trở lại và tìm ra họ. Nhưng khi tôi cố nhìn những người thân của mình lần cuối, tôi loáng thoáng bắt gặp họ tươi cười, vẫy tay và đi xa dần, xa dần... Khi ngang qua một cây cầu, chỉ trong tích tắc, tất cả họ đều biến mất.

Tôi kinh hoàng.

Tôi nhìn khắp mọi nơi.

Tôi chạy hoảng loạn từ nơi này sang nơi khác. Nhưng tất cả cảnh vật đều trông giống như nhau - ấm áp, trắng lóa, lấp lánh, lung linh, xinh đẹp, không thật, u u mê mê.

Và tôi té xuống đất, lạnh cắt da, toàn thân tôi co rúm. Tôi khóc lóc, kêu la, gào thét, van xin, hứa hẹn những điều mà tôi biết mình không bao giờ thực hiện được.

Rồi tôi nghe tiếng một ai đó nói: “Ever! Ever! Hãy mở mắt ra và nhìn anh này. Em nhìn thấy anh không?”.

Tôi thấy mình vấp té trở lại mặt đất. Trở lại nơi mà mọi thứ đều đau đớn, đau đớn tột cùng. Một cảm giác nhoi nhói ở trán. Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cố sức lay tôi. Đôi mắt anh thẳm sâu, đen láy. Tôi nhìn vào đó và thì thào: “Vâng, tôi là Ever!” trước khi bất tỉnh, ngất lịm đi một lần nữa...
 
HAI

Vài giây trước khi thầy Robins bước vào, tôi kéo sụp cái mũ trùm đầu của áo khoác xuống và tắt iPod, giả vờ đang say sưa đọc sách. Tôi cũng không buồn nhìn lên khi nghe tiếng thầy phía trên bục giảng: “Các em, đây là Damen Auguste. Bạn ấy vừa mới từ New Mexico đến đây. Được rồi Damen, em có thể ngồi ở cái ghế trống phía cuối lớp, kế Ever. Đó... Chỗ đó... Đúng rồi. Em sẽ phải xem chung sách với Ever cho đến khi có sách học nhé!”.

Damen rất đẹp trai và sang trọng.

Tôi biết điều đó dù chẳng thèm nhìn lên lấy một lần. Tôi cố tập trung vào cuốn sách của mình trong suốt vài giây Damen băng qua dãy bàn học để đến chỗ tôi. Tôi biết cả những suy nghĩ của các bạn trong lớp. Những suy nghĩ ấy vang lên, rõ mồn một giữa ban ngày.

Tôi nghe được thâm tâm của Stacia Miller, người ngồi phía trước tôi hai dãy bàn đang háo hức bảo rằng: Trời ơi, cái anh chàng Damen Auguste này sao hấp dẫn đến thế!

Honor - cô bạn thân của Stacia - cũng vang lên suy nghĩ hoàn toàn đồng ý.

Craig, bạn trai của Honor cũng vậy, dù xen trong đó là cả cảm giác bực tức nữa.

“Xin chào!”, Damen ngồi vào ghế kế bên tôi, vô tình làm cho cái ba lô của tôi rơi bịch xuống sàn.

Tôi gật đầu mà chẳng thèm nhìn vào cái gì khác ngoài đôi giày mô tô đen bóng loáng. Kiểu giày này thuộc câu lạc bộ GQ chứ không phải Hells Angles.

Đôi giày trông có vẻ nổi bật hẳn lên so với những đôi dép lê đủ màu sắc đang hiện hữu trên tấm thảm trải sàn màu xanh lá.

Thầy Robins yêu cầu tất cả chúng tôi lật sách trang 133. Damen nhanh chóng chồm qua bên tôi, thì thào: “Vui lòng cho tôi xem chung với nhé?”.

Tôi lưỡng lự, một chút cảm giác hoảng sợ vì khoảng cách giữa cả hai quá gần, nhưng tôi vẫn đẩy cuốn sách của mình ra phía giữa bàn. Damen nhanh nhẹn kéo cái ghế lại gần tôi hơn - chỉ còn khoảng cách nhỏ giữa hai chúng tôi. Lập tức, tôi cũng nhích người ra phần xa nhất trong chiếc ghế của mình và giấu người vào trong chiếc mũ trùm đầu.

Tôi cảm nhận được Damen khẽ cười trong hơi thở, nhưng vì chưa hề nhìn anh ta nên tôi không biết nụ cười đó có ý nghĩa gì. Tất cả những gì tôi biết là nụ cười đó nhẹ tênh, vui vẻ, dễ chịu, nhưng chừng như nó còn chứa đựng điều gì khang khác bên trong nữa.

Tôi khom người xuống thấp hơn, tay chống cằm, mắt nhìn đồng hồ, quyết định lơ đi tất cả những cái nhìn khinh khi và những ý nghĩ chỉ trích đang nhắm đến tôi. Kiểu như: Tội nghiệp anh chàng đẹp trai đến thế lại phải ngồi gần con nhỏ kỳ dị!

Những câu đại loại như vậy thường xuất phát từ Stacia, Honor, Craig, và hầu hết mọi người trong lớp này.

Thầy Robins cũng muốn kết thúc lớp học như tôi.

Vào bữa trưa, tôi cảm nhận được mọi người bàn tán xôn xao về Damen.

Cậu có thấy anh chàng mới vào lớp không? Damen đó. Trông hấp dẫn nhỉ. Tớ nghe nói anh ấy đến từ Mexico. Không, tớ nghĩ từ Tây Ban Nha. Gì cũng được, từ nước ngoài nào đó. Chắc chắn tớ sẽ mời anh ta tham dự dạ hội của trường. Cậu còn chưa làm quen được với anh ta nữa là. Đừng lo tớ sẽ làm được.

“Này, cậu có biết trong trường mình có một bạn mới không? Damen đấy! Hình như học lớp cậu. Cậu thấy anh ta ra sao?”. Haven thì thào ngay khi ngồi xuống bên cạnh tôi, môi khẽ mím lại.

“Làm ơn đừng có phá tớ nữa!”, tôi lắc đầu và cắn một miếng táo.

“Cậu sẽ không nói vậy nếu cậu may mắn tiếp xúc với anh ta”. Haven vừa nói vừa lấy cái bánh nướng ra khỏi lớp vỏ bằng giấy màu hồng, xịt lên mặt bánh một lớp kem theo thói quen dùng bữa trưa thường ngày, mặc dù lối ăn mặc của cô thì trông giống như sắp... ăn tươi nuốt sống một người chứ không phải chỉ nhâm nhi chiếc bánh ngọt nhỏ hiền lành như thế.

“Các cậu đang bàn về Damen à?”, Miles thì thào, sà vào băng ghế và chống hai khuỷu tay lên bàn. Đôi mắt nâu của anh ta nhìn chúng tôi. Gương mặt phinh phính phảng phất nét trẻ thơ nở một nụ cười toe toét. “Đẹp trai ghê! Mấy cậu có thấy đôi giày không? Cực kỳ mốt nhé! Tớ nghĩ tớ sẽ mời anh ta làm bạn trai kế tiếp của tớ...”.

Haven trợn tròn mắt nhìn Miles, nửa muốn phì cười, nửa muốn giả bộ thật nghiêm. Cặp mắt màu vàng nheo lại. “Quá trễ rồi, tớ cũng có phần trong đó! Cậu nhắm có giành nổi với tớ không?”.

“Ơ, thế cơ à...!”. Anh chàng làm một động tác đầy vẻ yểu điệu trong khi mở chiếc bánh sandwich.

Haven cười phá lên thành tiếng. “Ever, tớ thề đấy... Anh chàng cực kỳ tuyệt vời. Cậu phải tiếp xúc với anh ta thôi”. Cô tiếp tục lắc đầu khi nhận ra tôi không có ý định tham gia “cuộc vui” này. “Anh ta cứ như là... hừng hực một sức sống mãnh liệt ấy!.

“Cậu chưa nói câu nào với anh ta sao?”, Miles kẹp chặt miếng sandwich và nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi thì nhìn chằm chằm vào cái bàn, tự hỏi không biết có nên nói dối không. Haven và Miles là hai người bạn tốt nhất của tôi, là “gia tài” còn lại của tôi trong ngôi trường này. Cảm thấy không thể giữ bí mật được hơn, tôi ấp úng: “Tớ ngồi kế bên anh ta trong lớp tiếng Anh. Bọn tớ buộc phải cùng xem chung một cuốn sách. Nhưng thật tình là tớ không có nhìn kỹ anh ta!”.

“Buộc phải?”, Haven vén những sợi tóc lòa xòa trước trán sang một bên, để nhìn rõ cái kẻ kỳ dị vừa mở miệng dám nói buộc phải. “Trời đất, cậu thật là lạ lùng!”. Cô trợn tròn mắt và thở dài. “Tớ dám chắc là cậu không biết mình may mắn thế nào đâu. Con gái cả trường này ước ao được như cậu. Vậy mà cậu cũng không biết giá trị của nó nữa!”.

“Cậu nói xem chung một cuốn sách. Cuốn sách gì thế?”, Miles hỏi như thể tên sách có ý nghĩa gì đó.

Đỉnh Gió Hú”. Tôi đáp ngắn gọn, nhún vai, và để hạt táo vào giữa chiếc khăn giấy, gói lại.

“Còn cái nón của cậu? Lúc nãy cậu có trùm lên hay không?”, Haven vẫn tra vấn.

Tôi nhớ mình đã trùm cái nón ngay sau khi Damen bước đến bên tôi. “Có... Ừm... Tớ có trùm lên”. Tôi gật đầu.

“Ôi, cảm ơn vì điều đó!”. Haven lầm bầm, bẻ một nửa cái bánh nướng vani nhỏ. “Nếu cậu không trùm nón lên thì chắc tớ phải tiến hành một cuộc chiến đấu với nữ-thần-tóc-vàng”.

Tôi bối rối miết nhẹ ngón tay trên mặt bàn. Hình như khá lâu rồi, tôi không nghe ai gọi mình như thế. Một nữ-thần-tóc-vàng tươi tắn, trẻ trung và đầy cuốn hút. Tôi từng quen với cách gọi đó, nhưng bây giờ thì không còn nữa.

“Ơ, còn Miles thì sao? Cậu không nghĩ cậu ấy cũng là đối tượng cạnh tranh với cậu à?”, tôi hỏi bâng quơ, nỗ lực để làm phân tán sự chú ý của hai đứa bạn vào mình.

“Ê...!”, Miles dùng tay vuốt ngay mái tóc ngắn màu nâu của mình lại và quay sang chúng tôi. “Đừng có loại trừ tớ ra khỏi danh sách cạnh tranh à nghen!”.

“Chắc chắn là tớ loại đấy!”. Haven vừa nói vừa phủi mẩu bánh vụn ra khỏi chiếc váy của mình. “Damen và Miles không cùng kiểu với nhau đâu. Điều đó có nghĩa là tất cả vũ khí của Miles sẽ chẳng có tí ti giá trị nào với tớ!”.

“Làm sao cậu biết Damen sẽ thích cậu hay thích tớ?”, Miles vặn nắp chai nước khoáng, rồi nhíu mắt. “Làm sao cậu có thể biết chắc được?”.

“Damen không cùng nhóm của cậu đâu”, Haven gõ gõ ngón tay lên trán. “Tin tớ đi, cậu mà cứ mộng tưởng thế thì vỡ mộng đấy. Tớ đánh cuộc!”.

Damen học chung với tôi tiết đầu tiên môn tiếng Anh và tiết thứ sáu môn Mỹ thuật (tôi biết điều này không phải vì anh ta ngồi gần tôi, không phải tại vì tôi thấy anh ta mà chỉ là vì những suy nghĩ của mọi người cứ bay loanh quanh trong phòng, kể cả suy nghĩ từ cô giáo của chúng tôi, cô Machado, tất cả đã kể cho tôi nghe những điều tôi cần biết). Rồi bây giờ tôi còn phát hiện là anh ta đỗ xe kế bên tôi nữa chứ. Mặc dù tôi tránh nhìn những thứ khác ngoài đôi giày của anh ta, nhưng tôi biết có một điều gì đó sẽ thay đổi cuộc đời tôi.

“Trời đất ơi! Anh ta kìa! Sát bên chúng ta!”. Miles thét lên một cách sung sướng. “Coi kìa, chiếc BMW màu đen láng coóng. Đẹp lung linh lộng lẫy. Ôi, bây giờ vầy nhé, tớ sẽ mở cửa và... và... vô tình va vào xe anh ta, sau đó tớ sẽ xin lỗi và bắt chuyện với anh ta!”. Miles lắp bắp, quay sang chờ sự đồng ý của tôi.

“Ừm, nhưng đừng có làm trầy xe tớ hay xe anh ta. Hay bất kỳ xe nào khác!”. Tôi thờ ơ gật đầu, lục lọi tìm chìa khóa.

“Được thôi!”. Miles hí hởn. “Ôi trời ơi... Giấc mơ của tôi! Cậu muốn cái gì cũng được hết. Tớ chiều theo hết. Miễn là cậu ủng hộ tớ. Nhìn anh ấy một cái đi, rồi cậu sẽ nhận ra ngay rằng anh ấy tuyệt vời đến mức độ nào!”.

Tôi trợn mắt, núp mình giữa chiếc xe của tôi và chiếc con bọ VW. Khi tôi chuẩn bị mở cửa xe, Miles kéo mạnh cái nón tôi xuống, giật kính mát của tôi ra và chạy qua bên kia xe, làm những động tác ra sức thúc giục tôi nhìn Damen, bằng cách nghiêng nghiêng đầu và chỉ chỉ trỏ trỏ ngón tay cái. Damen đang đứng ngay phía sau Miles!

Tôi hít một hơi thật sâu, biết mình không thể tránh né chuyện này mãi được. Cũng đến lúc rồi. Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh ta.

Những gì tôi thấy lập tức khiến tôi cứng đờ cả người. Không thể nói. Không thể chớp mắt. Không thể nhúc nhích hay ấp úng thốt nên dù một câu vô nghĩa nào.

Mặc cho Miles vẫy tay rối rít với tôi, nhìn trừng trừng vào tôi, ra hiệu cho tôi thôi đừng nhìn nữa, nhưng tôi không thể!

Trước mắt tôi, chính là Damen.

Khuôn mặt quyến rũ. Mái tóc đen mượt vừa chấm vai, gợn xoăn nhẹ đầy vẻ lãng tử. Khi anh ta thong thả nhấc chiếc kính mát sẫm màu ra để nhìn thẳng vào tôi, tôi chết điếng khi nhận ra rằng đôi mắt sâu, đầy nam tính và mạnh mẽ ấy trông thân quen một cách lạ lùng. Chân mày rậm. Hàng lông mi hoàn hảo. Và môi của anh ta nữa! Đôi môi đầy vẻ mời gọi, như vòng cánh cung của thần tình ái. Đi “kèm” với khuôn mặt ấy là một thân hình cao ráo, vạm vỡ, không có chút mỡ thừa. Tất cả đều đầy vẻ gợi cảm, trong bộ trang phục màu đen sang trọng và bí ẩn, từ đầu đến chân.

“Trời đất, Ever... Ever... Nghe tớ nói không? Làm ơn tỉnh lại đi!”.

Tôi nghe thấy suy nghĩ đó của Miles. Anh chàng lúc này đang quay sang Damen cười bối rối. “Xin lỗi về người bạn của tớ, cô ấy lúc nào cũng đội mũ trùm đầu”.

Đương nhiên là tôi biết mình phải dừng lại. Tôi cần dừng lại ngay bây giờ. Nhưng cặp mắt của Damen như dán chặt vào mắt tôi. Nó có sức thôi miên!

Thật ra, không phải vẻ đẹp trai sang trọng của anh làm cho tôi sững sờ. Hoàn toàn không phải như vậy! Nó là một điều gì đó khác. Là bởi vì trọn vẹn thân hình ấy, bắt đầu từ đỉnh đầu xuống cho đến tận đôi giày mô tô màu đen hợp mốt, tất cả đều hoàn-toàn-vô-sắc xung quanh.

Không màu sắc.

Không ánh sáng tỏa ra.

Tất cả mọi người đều có thứ ánh sáng rất đặc biệt tỏa ra xung quanh. Bất cứ sinh vật sống nào cũng có một vầng hào quang nhiều màu sắc khác nhau bao quanh thân thể họ.

Một trường năng lượng cầu vồng mà mắt thường không nhìn thấy được và chính người đó không cảm nhận được. Nó chẳng có gì là nguy hiểm hay đáng sợ hãi. Nhưng nó tồn tại như thế, và là một phần hiện hữu của con người.

Trước khi gặp tai nạn, tôi chưa từng bao giờ biết về điều này. Tôi như tất cả mọi người bình thường, chẳng bao giờ thấy được nó.

Nhưng kể từ khi tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi thấy vầng hào quang màu sắc đó hiện hữu ở khắp mọi nơi, bao quanh mọi con người.

Tôi nhớ, một nữ y tá tóc đỏ đã cúi xuống hỏi tôi một cách đầy lo lắng lúc tôi ở trong bệnh viện: “Em có ổn không?”.

“Ổn ạ! Nhưng... Sao toàn người cô có màu hồng vậy?”. Tôi bối rối khi nhìn thấy vầng hào quang mang sắc hồng bao quanh người cô.

“Tại sao... cái gì?”. Cô y tá cố giấu vẻ lo sợ.

“Màu hồng ạ. Cô biết không, có một vầng sáng màu hồng ở xung quanh cô, đặc biệt quanh đầu cô, thật đó...”.

“Không sao, cô bé ạ. Có lẽ là em còn mệt... Em cứ nằm nghỉ đi. Tôi sẽ đi gọi bác sĩ!”. Cô ấy nói rồi ra khỏi phòng và đi gần như chạy xuống phía cuối hành lang.

Tôi cứ tưởng đó chỉ là ảo giác ban đầu. Nhưng rồi, cái khả năng nhìn thấy vầng hào quang bao quanh mỗi con người vẫn tiếp tục tồn tại trong tôi, kể cả khi tôi được đưa đi kiểm tra mắt, scan não và đánh giá tâm lý. Sau đó, tôi bắt đầu nghe được những suy nghĩ, biết được cuộc sống trong quá khứ của mỗi người bằng cách chạm vào họ, và tôi có thêm niềm hạnh phúc riêng với những cuộc viếng thăm thường xuyên của đứa em gái đã chết trong tai nạn: Riley.

Tôi đã quen với cuộc sống như vậy. Tôi đã quen với một thế giới như thế, cho đến khi tôi nhìn thấy Damen. Damen không hề có bất kỳ vầng hào quang hay đường viền màu sắc nào xung quanh anh như những người khác có! Chỉ là bộ trang phục đen bóng, sang trọng đi kèm với chiếc xe hơi đắt tiền làm tôi mơ hồ nhớ lại những ngày xưa thanh bình và hạnh phúc của chính mình.

“Ever, phải không?”, Damen hỏi. Gương mặt anh trở nên ấm áp hơn với một nụ cười tỏa rạng, để lộ thêm một nét hoàn hảo khác: Hàm răng trắng sáng, đều tăm tắp.

Tôi vẫn đứng sững đó, cố quyết tâm rời mắt khỏi anh thì thật may, Miles tằng hắng giọng. Biết cậu ấy rất ghét bị “bỏ quên”, nên tôi vội vàng bước tới mấy bước và nhanh nhẹn giới thiệu: “Ồ, xin lỗi! Miles, đây là Damen. Damen, đây là Miles!”.

Tôi nói như cái máy. Và trong suốt thời gian đó, mắt tôi vẫn không một lần chớp.

Damen liếc nhìn Miles, gật nhẹ đầu chào lịch sự rồi quay trở lại chú ý vào tôi. Tôi biết, nghe có vẻ thật điên rồ, nhưng trong khoảnh khắc anh ấy quay đi chỗ khác, tôi cảm thấy mình bỗng nhiên yếu đuối lạ lùng.

Song chỉ cần đến lúc anh quay lại nhìn, tất cả mọi thứ lại đều trở nên ấm áp và sáng bừng lên. “Có thể vui lòng giúp tôi không?”, anh cười. “Có thể cho tôi mượn cuốn Đỉnh Gió Hú? Tôi muốn đọc trước để theo kịp bài, vì tối nay chắc tôi không có thời gian đến tiệm sách”.

Tôi thò tay vào ba lô, tìm lấy cuốn sách đã có nhiều nếp quăn ở góc, và đắn đo giữ nó một lúc lâu trong tay mình. Một phần trong tôi khao khát được chạm những ngón tay vào anh ấy, được có một cử chỉ tiếp xúc với anh chàng bí ẩn và đẹp trai này. Nhưng một phần khác, một điều gì đó mạnh hơn, thì như ngăn cản, như e dè - như sợ cái cảm giác thấu đến tâm can mỗi người khi tôi chạm tay vào họ.

Anh ta thoáng một nụ cười, đặt cuốn sách vào trong xe, kéo kính mát xuống che kín đôi mắt, và nhẹ nhàng: “Cảm ơn, Ever! Hẹn gặp lại ngày mai!”.

Trước khi tôi kịp trả lời, Damen đã ngồi xuống sau vô-lăng và lái đi.

“Xin lỗi”, Miles lắc lắc đầu khi leo lên xe ngồi cạnh tôi. “Nếu tớ nói cậu như bị thôi miên khi gặp anh ta, thì đó không phải là lời nói quá. Chuyện gì xảy ra vậy, Ever? Nét mặt, cử chỉ của cậu đầy vẻ lúng túng, căng thẳng, cứ như thể cậu nói thẳng vào mặt anh ấy: Xin chào, tên tôi là Ever, tôi sẽ là người kế tiếp đeo đuổi anh đến cùng. Tớ nói nghiêm túc đấy, tớ nghĩ bọn tớ phải giúp cho cậu tỉnh lại. Và tin tớ đi, cậu là cực kỳ may mắn vì Haven không có ở đây để chứng kiến. Tớ không muốn nhắc lại, nhưng rõ là Haven cũng đã tuyên bố xí phần theo đuổi anh ấy rồi đấy nhé!”.

Miles cứ càu nhàu như thế trên suốt đoạn đường về nhà. Nhưng tôi cứ mặc kệ cho Miles nói. Trong lúc lái xe, ngón tay tôi vô tình chạm vào vết sẹo dày màu đỏ trên trán - vết sẹo được giấu kín sau mái tóc.

Kể từ sau tai nạn khủng khiếp đó, chỉ duy nhất khi tiếp xúc với những người chết, tôi mới không nghe được ý nghĩ của họ, không biết được cuộc sống của họ, và không thấy được hào quang xung quanh họ. Vậy thì, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

(sắp phát hành vào ngày 15/3/2010)

 

 

Các Tin Tức Khác